Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 126 : Ngọa hổ tàng long bên cạnh tiểu tịnh trần

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Thế là khu vực này trở nên vô cùng náo nhiệt, Vệ Thủ và Thang Miêu Miêu dứt khoát trở thành bạn bè sống chết có nhau của Tiểu Tịnh Trần. Hai người từ đầu đến cuối đều đoàn kết, nhất trí đối ngoại. La Giai Ni và Ngải Mỹ lại không hợp nhau, ngứa mắt nhau đủ kiểu. Một người mang nho đến cho Tiểu Tịnh Trần ăn thì người kia nhất định muốn mang quýt tới. Tống Siêu bị kẹp giữa hai cô bé thì xụi lơ như bùn nhão, chẳng buồn nhúc nhích.



Thượng Quan Triết vừa sốt ruột, vừa xót xa xen lẫn đau lòng và chột dạ. Cuối cùng, cậu dùng biện pháp vừa nhõng nhẽo vừa đòi hỏi nên đã thuyết phục được mẹ của cậu nói với cô giáo một lời nói dối vô hại, đó là mắt của cục cưng đáng thương không được tốt. Vậy là cô Nguyễn tốt bụng để cậu ngồi ở vị trí ngoài cùng của hàng ghế đầu tiên, như vậy vừa không cản trở các bạn học ngồi phía sau, lại vừa có thể nhìn bảng rõ hơn. Tuy vẫn bị ngăn cách bởi Thang Miêu Miêu nhưng Thượng Quan Triết đã cảm thấy hạnh phúc gấp bội vì việc mình có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách với Tiểu Tịnh Trần.



Hiện giờ, xung quanh Tiểu Tịnh Trần đã bị vây hai vòng yêu ma quỷ quái. Cả lớp 1-2 dưới sự lãnh đạo của bé càng ngày càng xiêu vẹo hơn. ~



Sau khi tan học về đến nhà, đội ngũ ấy càng được mở rộng hơn. Ngoại trừ Vệ Thủ và Thang Miêu Miêu ra thì Tiền Đa Đa cũng đi theo, còn Thượng Quan Triết mượn danh nghĩa bị tổn thất nghiêm trọng để gia nhập, cả Ngải Mỹ, La Giai Ni – hai hoa khôi của lớp. Tống Siêu vốn không định đi cùng đám ngốc này nhưng lại không thể chịu nổi thần công nhéo tai của Thang Miêu Miêu, cuối cùng vẫn bị cưỡng ép gia nhập đội ngũ. Thế là, tám học sinh tiểu học liền dung dăng dung dẻ cùng đi về nhà. Cũng thật thần kỳ, trừ Tiểu Tịnh Trần ra, nhà của bảy đứa trẻ kia lại ở cùng một hướng. Tống Siêu bị kẹp giữa hai cô hoa khôi của lớp mà âm thầm rơi lệ đầy mặt. Đây rốt cuộc là cái đống nghiệt duyên kiểu gì vậy?



Lớp một được tan học từ rất sớm, mới ba rưỡi, mấy bạn nhỏ đều cho rằng chúng không nên về nhà sớm như thế mà nên chơi thêm chút nữa. Vậy là mấy đứa trẻ vừa lôi vừa kéo, kìm kẹp lẫn nhau đi tìm chỗ chơi. Đứa thì nói muốn chơi trò người đầu gỗ một hai ba, đứa khác lại nói muốn chơi nhảy ô, có bạn lại muốn chơi công thành, còn có cả ý kiến nói muốn chơi trốn tìm, tóm lại đều là những trò mà bọn trẻ con thích chơi. Cuối cùng, tất cả đồng loạt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, chờ bé đưa ra quyết định. Dù sao bé mới là lãnh tụ tinh thần của đám trẻ này.



Thế nhưng, Tiểu Tịnh Trần: “…” Bé có thể ra quyết định sao? Các bạn nhỏ quá ngây thơ rồi!



Cuối cùng, Thượng Quan Triết cất tiếng gọi: “Tịnh Trần, (ôi chao, gọi tên rồi, gọi tên rồi, cậu ấy vậy mà không hề cự tuyệt, rạo rực quá) bình thường sau khi tan học, ngoại trừ về nhà cậu còn đi đâu chơi nữa, chúng mình cùng đi đi!”



Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, ngón tay chỉ về một phía: “Bên đó!” Bé hoàn toàn không nghĩ đến việc giải thích nơi duy nhất mình phải thường xuyên tới ngoài về nhà là nơi như thế nào. Ôi chao, bé có thể nhớ được đường đi đã không tệ rồi, còn yêu cầu cao như vậy được sao?



Bảy đứa nhóc còn lại cũng không nghĩ tới việc hỏi thêm nơi đó rốt cuộc là nơi nào, chỉ tranh nhau chạy về hướng đó. Chạy được vài bước cả lũ lại dứt khoát quay lại, kéo theo Tiểu Tịnh Trần đang bước đi chậm rãi cùng Vệ Thủ không rời nửa bước phía sau bé, rồi lại điên cuồng chạy tiếp.




Lông mày Lý Tụng nhướng lên, độ nhạy cảm với súng ống của đứa trẻ này thậm chí vượt qua cả Bạch Tịnh Trần: “Đây là do ai bắn?”



Lư Minh Hạo không lên tiếng mà trực tiếp đi xem camera ghi hình. Trên camera ghi hình hiển thị người bắn rõ ràng là Vệ Thủ: “Đi tra thử xem hoàn cảnh gia đình và bối cảnh gia thế của đứa trẻ này, nếu phù hợp với yêu cầu thì có thể cân nhắc việc tập trung bồi dưỡng.”



Lý Tụng gật đầu, lại rút vài tấm bia giấy khác ra: “Người tôi chú ý thực ra là đứa trẻ này.”



Lư Minh Hạo nhìn mấy tấm bia bắn chỉ có rải rác vài vết đạn kia liền cảm thấy thực sự không thể hiểu nổi. Mấy vết đạn kia đều ở vòng ngoài, hơn nữa mỗi tấm cũng không quá ba vết, có gì cần để tâm chứ? Lý Tụng đứng trước mặt anh ta, xếp chồng ngay ngắn mấy tấm bia lên nhau, sau đó hướng về phía ánh sáng.



Lư Minh Hạo kinh ngạc trợn tròn mắt, sau khi thấy mấy tấm bia ngắm kia được xếp chồng lên nhau, tất cả các vết đạn vậy mà hợp lại thành hai vòng tròn trong ngoài hoàn chỉnh!!



Đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên, cũng tuyệt đối không phải kết quả mà một người mới lần đầu tiếp xúc với súng có thể bắn ra được. Đứa trẻ này chính là đang cố ý!!!



Lư Minh Hạo dứt khoát lại một lần nữa đi xem camera ghi hình. Trên màn hình hiển thị người bắn là cậu bé Tống Siêu bình thường vẫn lười biếng như một đống bùn nhão kia. Mỗi tấm bia của cậu trung bình chỉ có một hai vết đạn, mà toàn bộ đều xoay quanh giữa vòng một vòng hai, căn bản không có ai chú ý đến cậu bé này.



Nếu không phải siêu xạ thủ Lý Tụng - người vừa rời quân đội chưa bao lâu vẫn còn giữ khả năng quan sát nhạy bén thì chắc chắn cậu bé Tống Siêu này hoàn toàn có thể ung dung qua màn rồi, đáng tiếc, thật đáng tiếc…