Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 128 : Em gái ngốc nghếch tiến hóa

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


“Xí~” Cậu bé kia ra vẻ không thèm so đo, đôi mắt sáng ngời xoay chuyển: “Này, cậu tên là gì?”



Tiểu Tịnh Trần dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bĩu môi nói, “Ba đã nói khi hỏi tên người khác thì trước tiên phải nói tên mình đã, đây là phép lịch sự.”



Vẻ mặt của cậu bé kia ngay lập tức trở nên kỳ quái: “Cậu không nhận ra mình?”



Tiểu Tịnh Trần nháy mắt xem sự tức giận như mây bay, quay đầu lại tò mò nhìn cậu bé kia, “Tại sao mình lại phải nhận ra cậu?”



Vẻ mặt của cậu bé kia càng kỳ lạ hơn, thậm chí còn có chút vặn vẹo giống như đang nhìn thấy quỷ giáng lâm vậy, “Cậu không xem ti vi sao? ‘Công viên Hoa Hồng’? ‘Bài hát của Thiên sứ’? Đây đều là những bộ phim thần tượng nổi tiếng của Hoa Hạ đấy, cậu không xem sao?”



Tiểu Tịnh Trần dứt khoát lắc đầu, rất thẳng thắn nói, “Xem không hiểu.”



Cậu bé: “... Đồ nhà quê.”



Lỗ tai của Tiểu Tịnh Trần run lên, lời nói lầu bầu của cậu bé kia thấp đến mức chỉ như tiếng ống phun khói đã bị nghe được. Tiểu Tịnh Trần phồng má: “Cậu mới là đồ nhà quê, cả nhà cậu đều là đồ nhà quê, cả hộ khẩu nhà cậu đều là đồ nhà quê... Ba ơi, đồ nhà quê là cái gì?”



Bạch Hi Cảnh xoa đầu con gái bảo bối, nói: “Chính là bánh bao được làm từ đất đó.”*



*Đồ nhà quê: thổ bao tử.




Tiểu Tịnh Trần chớp mắt nói, “Mình tên Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.” Sau khi nói xong, bé liền xoay người đi về phía Bạch Hi Cảnh đang giang rộng hai tay ra. Cha ngốc dứt khoát ôm lấy con gái, thản nhiên bước đi trước bao ánh mắt hâm mộ ghen ghét đủ kiểu.



Mười hai giờ đêm, bên ngoài một mảnh tối đen như mực, Bạch Hi Cảnh đưa Tiểu Tịnh Trần tới khách sạn đã được đặt sẵn trước đó. Sáng hôm sau khi rời giường, hai cha con đã sắp xếp xong đồ đạc, chen lên con tàu du lịch đầy ắp người bắt đầu hành trình “hoàn mỹ” của kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn.



Dãy núi Đế Ngôi là dãy núi lớn nhất Hoa Hạ, được mệnh danh là khu rừng rậm nguyên sinh của “mười vạn ngọn núi lớn“. Nghe nói sâu bên trong dãy núi này là nơi ở của thần tiên. Dưới núi cũng có không ít truyền thuyết lưu truyền rằng người dân miền núi tiến sâu vào trong núi liền hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm ở dưới chân núi.



Trong núi này rốt cuộc có thần tiên hay không, ngoại trừ thần tiên ra thì cũng không còn ai biết cả. Hiện giờ khu vực bên ngoài rừng rậm đã được khai phá thay đổi hoàn toàn. Dựa vào khu vực phong cảnh nguyên sinh tự nhiên này, thôn làng dưới núi đã phát triển thành điểm du lịch ngắm cảnh nổi tiếng nhất Hoa Hạ.



Có không ít thôn xóm nhỏ vẫn còn lưu giữ lại những kiến trúc cổ xưa. Sau khi trải qua tân trang, nơi đây đã được xây dựng thành một quần thể kiến trúc dân dụng khổng lồ, trở thành một trong bốn căn cứ quay phim nổi tiếng của Hoa Hạ. Khu vực quay phim núi Đế Ngôi này không phải lớn nhất cũng không phải đẹp nhất, càng không phải tinh xảo nhất, nhưng lại là khu vực gần gũi với thiên nhiên nhất~!



Những bộ phim võ hiệp cổ trang, những cảnh thám hiểm tìm châu báu, những khung cảnh tiên hiệp tu chân... chỉ cần có liên quan đến rừng rậm hay núi lớn thì đoàn làm phim đều thích tới đây quay phim.



Tiểu Tịnh Trần xuống núi đến giờ đã được gần một năm. Bạch Hi Cảnh cảm thấy nhân sinh nên co giãn vừa phải, Tiểu Tịnh Trần đang cố gắng thích nghi với cuộc sống thành phố, nhưng từ tận trong xương tủy của bé vẫn thân thiết, quen thuộc với rừng rậm núi lớn hơn. Quả nhiên ngồi trên xe du lịch, nhìn rừng rậm bạt ngàn xanh tươi dần xuất hiện ở phía xa, Tiểu Tịnh Trần vui sướng đến mức khuôn mặt tròn như quả trứng cũng đỏ ửng lên. Cả người bé hầu như đều nằm sấp lên cửa sổ, mắt ngắm nhìn nơi phương xa không hề chớp, giống như khách tha phương rời xa nhà đã lâu rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy nóc nhà thân thương quen thuộc vậy.



Nhìn bộ dạng hưng phấn của bé con, Bạch Hi Cảnh vừa hài lòng với quyết định sáng suốt của mình lại vừa cảm thấy có chút chua xót. Anh đã từng không biết bao nhiêu lần cảm thấy Tiểu Tịnh Trần không thích hợp với cuộc sống ở thành phố lớn. Nhưng trong tâm khảm của mình, anh lại không muốn đưa Tiểu Tịnh Trần về lại cái nơi núi sâu ngăn cách với thế giới bên ngoài kia. Anh nghĩ một đứa trẻ như Tiểu Tịnh Trần càng nên có được nhiều hơn những đặc sắc trong cuộc đời con người mới đúng.



Bạch Hi Cảnh tuyệt đối sẽ không thừa nhận lý do vì bản thân không nỡ để con gái bảo bối đi đâu!