Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 129 : Đứa trẻ bị lạc nhà phật tổ

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Cửa xe du lịch vừa mở, Tiểu Tịnh Trần hiếm có khi hăng hái nhảy xuống xe đầu tiên. Hai chân vừa chạm đất, bé lập tức vung đôi chân củ cải nhỏ chạy như điên về phía núi rừng phía xa kia. Bạch Hi Cảnh thiếu chút nữa thì không theo kịp! Thời gian nghỉ lễ Quốc khánh dài dằng dặc, những người đến đây du lịch phải đến ngàn vạn người. Nhiều người qua lại như vậy chỉ không cẩn thận một cái là sẽ lạc mất con. Bạch Hi Cảnh vội vàng đuổi theo Tiểu Tịnh Trần đang vui đùa tung tăng, một tay kéo bé lên ôm vào trong ngực, tự giác đảm nhận chức trách làm phương tiện giao thông đa chức năng chở Tiểu Tịnh Trần đi lên núi.



Đoạn đường này là con đường chính đi lên tham quan núi Đế Ngôi. Trên đường bày đầy những tảng đá xanh đều đặn ngay ngắn, chính giữa tảng đá còn có cọng cỏ nhỏ kiên cường mọc lên. Những vị khách du lịch đến đây chia thành tốp ba tốp năm cùng đi lên. Bạch Hi Cảnh ôm Tiểu Tịnh Trần bị kẹp ở giữa. Tiểu Tịnh Trần hưng phấn nhìn rừng cây mênh mông hai bên đường, vẻ mặt càng lúc càng nghi ngờ, càng lúc càng bất an.



“Ba ơi, tại sao trong rừng cây lại không có động vật nhỏ?”



“Ba ơi, tại sao trên những cái cây này lại có chữ?”



“Ba ơi, tại sao trên cây lại không có tổ chim?”



“Ba ơi, tại sao cành của những cái cây này lại không nối liền với nhau?”



...



Tiểu Tịnh Trần hỏi mãi không ngừng như một đứa trẻ hiếu kỳ, nhưng mỗi câu hỏi lại trực tiếp nhắm trúng vào những tổn hại và hành động phá hoại mà loài người đã gây ra cho rừng rậm. Bạch Hi Cảnh hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào. Anh không biết phải làm sao mới có thể khiến Tiểu Tịnh Trần hiểu, e rằng cả Trái đất này đã không còn cánh rừng rậm bạt ngàn nguyên vẹn gần như không có bất kỳ dấu chân con người nào như ở chùa Bồ Đề nữa rồi.



Bạch Hi Cảnh bỗng nhiên cảm thấy có lẽ đưa Tiểu Tịnh Trần đến điểm du lịch trong khu bảo tồn tự nhiên này thực ra không phải là một quyết định sáng suốt. Phải chăng anh đã hủy diệt chốn bồng lai cuối cùng trong mắt Tiểu Tịnh Trần? Cha ngốc à, anh thật ngây thơ quá rồi!!




Cha ngốc luôn cưng chiều con gái ngoan. Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được Hứa Lâm Lang thật sự rất thích Tiểu Tịnh Trần, cũng giống như trực giác Tiểu Tịnh Trần cảm nhận được Hứa Lâm Lang không hề có ác ý vậy. Tính cách cô độc của Bạch Hi Cảnh đã sớm bị Tiểu Tịnh Trần bẻ nghiêng ngả đi nhiều, anh không còn bài trừ sự tiếp cận của tất cả các sinh vật như trước kia nữa. Anh lại càng hiểu được con gái không thể nào sống cô độc như anh được.



Có một chị gái tri kỷ lớn tuổi đi cùng với bé dường như cũng không phải ý kiến tồi!!



Vậy là cha ngốc ngầm chấp nhận hành vi lừa bắt em gái ngây thơ trong sáng như bà ngoại sói của Hứa Lâm Lang. Hứa Lâm Lang gần như muốn ngửa mặt lên trời mà cười to ba tiếng, cậu bé (?) đáng yêu ngốc nghếch đúng là được yêu thương nhất!



Hứa Lâm Lang dắt Tiểu Tịnh Trần đi. Hai đứa ngốc giống như hai con khỉ vui vẻ nhảy loạn trở về phim trường. Phim trường là một khu nhà dân dụng rất to, nhìn phong cách thì chắc là từ thời Đường Tống. Tầng ngoài cùng của khu nhà được quây lưới cách ly, bên ngoài lưới cách ly có không ít nhà báo và truyền thông đang đứng lấy tin tức.



Hứa Lâm Lang dừng bước chân, linh hoạt xoay người lại đi về phía lối vào khác bên cạnh lưới cách ly. Động tác chuyển hướng trôi chảy đến mức thậm chí không hề thu hút sự chú ý của cánh nhà báo, có thể thấy cô nàng thành thạo kỹ năng này như thế nào.



Ở phía dựa vào núi rừng còn có một lối vào khác. Lối vào này còn có nhân viên chuyên nghiệp canh gác. Trên cổ Hứa Lâm Lang có đeo thẻ nhân viên nên đương nhiên dễ dàng dẫn Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh đi vào. Vừa bước vào khu vực phong tỏa, Hứa Lâm Lang lập tức giống như trở thành người khác, ánh mắt trở nên sắc bén, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, thân thiện mà không nịnh bợ chào hỏi từng người đi qua, tựa như một con báo hoa yên lặng, bình tĩnh âm thầm nắm rõ tất cả mọi thứ xung quanh.



Bạch Hi Cảnh im lặng nhướng mày, có lúc đến anh cũng không thể không quỳ lạy dưới áo cà sa lộng lẫy của Tiểu Tịnh Trần. Nhóc con này trông ngốc nghếch ngây ngô lại đần độn, nhưng những người bạn tốt của bé lại không có một ai tầm thường. Không nói đến đám bạn là con cháu gia đình quyền thế ở Kim Đỉnh, chỉ mấy thằng hề trong lớp bé thôi đã không đơn giản rồi. Lư Minh Hạo đã bán tin tức tình hình của Tống Siêu và Vệ Thủ thành thật nói cho người cha ngốc lao tâm khổ tứ vì con gái là anh đây. Ngọa hổ tàng lòng trong giảng đường tiểu học anh còn chưa nghĩ xong nên xử lý như thế nào, hiện giờ lại nhảy ra một chị gái tri kỷ “ẩn mình trong thành phố”!!



Bạch Hi Cảnh sờ cái cằm nhẵn bóng của mình. Con gái cưng nhà anh thật sự chính là đứa trẻ đi lạc nhà Phật Tổ mà!