Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 143 : Trái tim ác ma của cha ngốc

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Khưu Vân biến thành một đứa trẻ bi kịch quỳ gối dưới chiếc áo cà sa sặc sỡ lộng lẫy của Tiểu Tịnh Trần, hơn nữa còn là một đứa trẻ đã trưởng thành.



Đám đàn ông trong trang viên nhà họ Lạc mặc dù thật lòng tin phục Tiểu Tịnh Trần, nhưng trong tình huống không động thủ thách đấu, bọn họ cũng chỉ yêu thương Tiểu Tịnh Trần như một đứa bé đáng yêu ngốc nghếch, ngây thơ. Đương nhiên Khưu Vân vốn cũng nghĩ như vậy, một tiếng “Sư phụ, xin điều giáo” kia chẳng qua chỉ là xưng hô trong tình thế cấp bách mà thôi.



Nhưng đừng quên, cha ngốc vẫn đang ở bên cạnh, anh sẽ để cho đồng chí Khưu Vân “được như ý nguyện” sao?



Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, kinh ngạc nhìn Khưu Vân đang phủ phục trên mặt đất. Sư phụ? Bé hiểu! Nhưng điều giáo… trình độ ngôn ngữ nghèo nàn khiến bé rất khó để hiểu được ý nghĩa của cái từ này. Đặc biệt vẻ mặt của Khưu Vân còn đau đớn và rạo rực như thế!



Có khó khăn thì tìm cha!



Thế là Tiểu Tịnh Trần trực tiếp quay đầu, bối rối nhìn Bạch Hi Cảnh: “Ba, điều giáo là cái gì?”



Sắc mặt của cha ngốc lập tức tái mét, loại từ ngữ có ý nghĩa phong phú này sao có thể được nói ra từ miệng của con gái ngốc nghếch ngây thơ đáng yêu cơ chứ. Con mẹ nó thật là quá đáng rồi. Tất cả những tên khốn đã dạy hư áo bông thân thiết đều là những kẻ địch cấp cao nhất.



Thế là cha ngốc lập tức sải bước đi tới, một tay ôm Tiểu Tịnh Trần lên, một tay xoa nắn khuôn mặt bánh bao đã được nghệ thuật trang điểm thần kỳ làm cho nhu mì hơn rất nhiều, thuận tiện hôn một cái lên mắt mèo quyến rũ mênh mông gợn sóng của bé. Lúc này anh mới từ trên cao cúi đầu lạnh lùng nhìn Khưu Vân vẫn còn đang ngồi dưới đất: “Muốn bái sư? Có thể. Hãy chuẩn bị đơn xin bái sư, lễ vật bái sư, mùng một tháng Giêng tự mình đến nhà chúng tôi khấu đầu dâng trà, Tịnh Trần mới có thể chính thức nhận cậu làm đồ đệ.”


Giữa lúc mọi người còn lưu luyến không rời, An Kỳ nước mắt lưng tròng, Khưu Vân mỏi mắt chờ mong, cha ngốc liền đưa cô con gái ngốc nghếch thản nhiên rời đi, phất ống táy áo, không mảy may nghĩ ngợi gì.



Trở về thành phố S, hai cha con lại bắt đầu vùi đầu vào cuộc sống bình thường.



Sự trở về của Tiểu Tịnh Trần đương nhiên giành được sự hoan nghênh nhiệt liệt của tất cả đám thiếu niên nhi đồng.



Không có bé, Thái Bao rất dễ cáu giận, đám thiếu niên Kim Đỉnh tỏ vẻ vô cùng bi thương. Không có bé, “Giang Hồ Sát” nổi lên muôn vàn trận gió tanh mưa máu. Đám thiếu niên nhà họ Bạch tỏ ra vô cùng bi thương khi bị kẻ khác thừa cơ báo thù, chém giết đến cả cái quần lót cũng không chừa lại. Không có bé, thời gian nghỉ giải lao giữa giờ cũng trở nên vô vị không còn sức sống. Mất đi nhân vật linh hồn, lớp 1-2 ủ rũ tỏ ra vô cùng sầu bi. Không có bé, Màn Thầu chẳng thiết ăn uống gì, Đại Sơn, Tiểu Sơn tan nát cõi lòng, tỏ vẻ vô cùng bi thương... Sau khi Bạch Hi Cảnh trở về, cuộc sống nhàn nhã của bọn họ cũng chấm dứt, Đại Sơn và Tiểu Sơn tiếp tục tỏ ra bi thương!



Theo phân phối chương trình học, các trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đã nghênh đón ngày bi thảm nhất trong một học kỳ... đó chính là thi giữa kỳ!



Thật ra kiểm tra vốn không có gì là bi thảm, dù sao đối với học sinh thì đứa có thể làm được bài thì làm, không làm được thì chép, chép không được thì vẽ. Nếu như đến cả chữ xấu như gà bới mà cũng không biết viết, vậy thì chỉ có thể nộp bài trắng, đến cả điểm đồng tình, điểm cực nhọc cũng không có. Thời điểm hung tàn thật sự chính là cuộc họp phụ huynh sau kỳ thi, giáo viên sẽ tố cáo, tâm sự, nói chuyện đủ kiểu với các phụ huynh. Nghe nói sau mỗi kỳ họp phụ huynh, một nửa thành phố S chìm ngập trong tiếng khóc nức nở bi thảm của các bạn học trò.



Đương nhiên Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn không hề có nỗi lo lắng này, đừng nói đánh bé, Bạch Hi Cảnh thậm chí chưa từng to tiếng với bé.



Thế nhưng cuộc họp phụ huynh tàn nhẫn lại không hề tàn nhẫn, kỳ thi giữa kỳ không bi thảm mà lại cực kỳ bi thảm.