Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 144 : Em gái à, cầu được hố!

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Lớp một chỉ thi môn Ngữ văn và môn Toán, sáng một môn chiều một môn, thi xong trong vòng một ngày. Phòng thi của nhà trường có hạn, học sinh của sáu khối được tách ra thi riêng. Lớp một, lớp ba và lớp năm thi cùng nhau. Lớp hai, lớp bốn và lớp sáu thi cùng nhau. Sau đó Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng đã gặp được ba ông anh họ cùng trường nhưng vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt do thời gian học của khối một khác với những khối còn lại - Tiểu Lục, Tiểu Thất học lớp hai, còn Bạch Lạc Thần học lớp năm!!



Buổi sáng thi môn Ngữ văn, Tiểu Tịnh Trần lúc bước vào phòng thi mặt mũi ngây thơ, đến lúc đi ra lại mặt mày u mê ngây ngốc.



Tiểu Lục và Tiểu Thất biết hôm nay em gái nhỏ đi thi nên đã cố ý đến sớm đứng đợi bé ở ngoài cửa lớp mãi. Vừa nhìn thấy vẻ mặt của bé, hai cậu liền lặng lẽ che mặt. Các cậu cũng đã nghe sơ qua về tình hình học tập của em gái nhỏ. Mặc dù rất khó có thể tin rằng vị thần chơi game lợi hại như vậy mà lại là một đứa trẻ đáng thương gặp trở ngại trong việc học tập, nhưng giờ đây sự thật đã bày ra trước mắt, dù cho không xem bài thi, không nhìn điểm số, chỉ cần nhìn vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu gì hoàn toàn không giống với những bạn học xung quanh đứa thì phấn khởi, đứa thì ủ rũ chán nản, các cậu cũng hoàn toàn có thể hiểu được.



E rằng nhóc con này đến cả đề bài cũng không hiểu ấy chứ!



Tiểu Thất thông cảm vỗ đầu Tiểu Tịnh Trần: “Không sao đâu, cho dù làm bài không tốt, chú út chắc chắn cũng không nỡ đánh em đâu.”



Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, nghiêng đầu, vô thức cao giọng cảm thán: “Ồ.”



Tiểu Thất: “...”



Tiểu Lục dứt khoát kéo Tiểu Tịnh Trần: “Ca sau đến lượt anh và Tiểu Thất thi, vẫn còn chút thời gian, bọn anh dẫn em đi tìm anh năm nhé.”



Tiểu Tịnh Trần gật đầu, anh năm cái gì, vật đáng yêu thì có!



Thời gian thi của Bạch Lạc Thần và Tiểu Tịnh Trần trùng nhau, nhưng bởi vì là lớp năm, thời gian thi đương nhiên sẽ lâu hơn so với lớp một. Ba bạn nhỏ chờ ngoài cửa được khoảng nửa tiếng mới trông thấy Bạch Lạc Thần hùng hùng hổ hổ nộp bài trước trong sự ngưỡng mộ, ghen tị của các bạn học sinh và ánh mắt vui mừng nhưng pha lẫn nỗi tiếc hận rèn sắt không thành thép của giáo viên coi thi, sắp xếp xong túi tài liệu liền xông ra ngoài. Mặc dù vậy, Tiểu Thất vẫn không vui nói: “Anh năm, anh thật chậm chạp!”



Bạch Lạc Thần dùng một chiêu đạn chỉ thần thông đánh cho trán Tiểu Thất ửng đỏ. Để xem lúc thi mi mất bao nhiêu thời gian, thằng nhóc xui xẻo!



Tiểu Thất che chỗ trán bị ửng đỏ, tủi thân xoắn xuýt, đúng là không thể chọc vào đứa trẻ ngay thẳng được mà biết hay không!




Dù thế nào thì chầu bánh ngọt này các bé đều ăn rất vui vẻ, chỉ ngoại trừ Bạch Lạc Thần đã bị thâm hụt một lượng lớn tiền tiêu vặt!



Đến khi Tiểu Lục, Tiểu Thất thi xong quay lại, lại tàn nhẫn bắt chẹt Bạch Lạc Thần một chầu nữa. Cùng là những đứa nhỏ xấu xa nên hai đứa cũng nhanh chóng thân thiết với bảy con quỷ nhỏ tham ăn còn lại. Riêng Ngải Mỹ và La Giai Ni thì lại cảm thấy, cảm giác được vây quanh bởi mỹ nam thật tốt!



Về phần Tiểu Tịnh Trần… Được rồi, chỉ cần có đồ ăn, bé thường rất ít khi mở miệng nói chuyện.



Mười đứa trẻ xấu xa cộng thêm một thiếu niên ngồi vây thành vòng tròn xung quanh một cái bàn lớn, hơn nữa mỗi đứa đều là những cô bé, cậu bé đáng yêu. Ngay đến cả Vệ Thủ bị suy dinh dưỡng nhưng do trong khoảng thời gian này luyện súng mà mơ hồ hiện ra vẻ xơ xác nhưng rắn rỏi. Hầu như mỗi khách hàng bước vào trong tiệm đều bất giác bị các bé thu hút, nghe tiếng ồn ào ầm ĩ ríu rít của bọn nhỏ, không hiểu sao lại thầm mỉm cười.



Đặc biệt là các nhân viên phục vụ, bọn họ cười đến mức phải gọi là rạng rỡ như ánh mặt trời, như xuân về hoa nở, như gió nhẹ hiu hiu thổi qua mặt. Bàn này ăn tốt thật, ăn một bữa liền bằng hoa hồng nửa tháng của bọn họ rồi. Nếu như hôm nào mấy bé cũng đến chiếu cố thì tốt quá!



Tiểu Tịnh Trần đang gặm bánh tart trứng, ánh mắt vô tình xuyên qua cửa sổ pha lê sát sàn nhìn về phía con phố ngoài tiệm. Bé đột nhiên hơi ngẩn người ra, trong miệng nhét đầy đồ ăn nhưng vẫn phát âm khá rõ ràng: “Em nhìn thấy anh ba.”



Anh ba?? Tiểu Lục và Tiểu Thất còn chưa kịp phản ứng, Bạch Lạc Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt phát ra ánh sáng xanh hung tàn nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa sổ…



Anh ba = Anh trai tốt luôn bảo vệ em trai = Bản thân cũng trở thành em trai = Có người trả tiền mới = Cậu không phải phá sản cũng có thể ăn một bữa thật no!!



Đẳng thức được thành lập, Bạch Lạc Thần kích động. Cậu nheo mắt lại, theo ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần nhìn ra ngoài… rồi mặt tái mét đi!



Em gái à, em khẳng định tên biến thái mặc quần áo bó sát với vẻ mặt lưu manh, trang sức đeo nhiều như tủ trưng bày đi động, tóc nhuộm đỏ như ngọn lửa giống hệt trai bao trong hộp đêm là anh ba yêu nghiệt uy vũ, khí phách hố chết người cũng không đền mạng của nhà chúng ta sao??



Bánh ngọt nhiều đường quá khiến đầu óc hồ đồ rồi, cái đứa bé tham ăn này!!