Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 158 : Nhật ký báo thù của bé ngốc
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Bạch Lạc Thần không có gì đáng ngại, nhưng Bạch Trạch Thần bị thương rất nặng. Vết thương sưng đỏ bên ngoài tạm thời không tính, nhưng cú đánh cuối cùng của Lưu Diệp đã đánh rớt một cái răng của cậu, xương sườn cũng bị đụng gãy một cái, thế mà cậu vẫn có thể im lặng kiên trì đi đến bệnh viện. Cái khác không nói, chỉ là khả năng chịu đau kia đã khiến cho bốn anh em trai phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Bạch Trạch Thần phải nằm viện tĩnh dưỡng. Bạch Húc Thần giúp cậu nộp phí nhập viện, để lại Bạch Lạc Thần ở đây chăm sóc, rồi tự mình đưa Tiểu Tịnh Trần về nhà.
Kết quả vừa bước ra khỏi cửa lớn của bệnh viện liền nhìn thấy một chiếc xe con màu đen khiêm tốn ở đối diện bên kia đường. Tiểu Tịnh Trần không chút do dự kéo Bạch Húc Thần chạy tới. Cửa xe vừa mở, đã thấy Bạch Hi Cảnh bình tĩnh ngồi trong xe. Bạch Húc Thần hơi sửng sốt, ngay lập tức liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Tịnh Trần là một đứa mù đường bẩm sinh. Chú út nếu không tự mình trông chừng đưa đón bé đi học và về nhà thì chỉ sợ sẽ không an tâm. Vả lại trường Trung học Số Một và Kim Đỉnh ở hai hướng hoàn toàn khác biệt, bình thường thì Tiểu Tịnh Trần tan học về nhà không thể nào đi qua trường Trung học Số Một được, cách giải thích duy nhất chính là…
Chú út ngầm để cho em gái đi cùng các bạn nhỏ, tiếp tục lạc lối trên đường đời.
Bạch Húc Thần sau khi đem Tiểu Tịnh Trần giao cho Bạch Hi Cảnh xong liền xoay người trở lại bệnh viện. Về chuyện của Bạch Trạch Thần cậu không nói một câu nào. Cậu biết, với năng lực của chú út thì tuyệt đối đã sớm biết rõ ngọn nguồn sự việc, hơn nữa chuyện của chính mình phải tự mình giải quyết. Trước khi phụ huynh của đối phương nhúng tay vào, các cậu cũng sẽ không tìm người lớn để xin giúp đỡ. Lòng tự trọng của người trẻ tuổi khá là cố chấp!
Đóng cửa xe lại, chiếc xe chậm rãi khởi động, Đại Sơn ngồi ở ghế lái phụ liên tục quan sát phản ứng của Tiểu Tịnh Trần từ kính chiếu hậu. Đáng tiếc là anh phải thất vọng rồi, Tiểu Tịnh Trần chỉ mò quả lê tuyết cuối cùng từ trong cặp sách ra, hăng say gặm rôm rốp, đôi mắt to đen láy nhấp nháy yên bình và ôn hòa, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự việc của Bạch Trạch Thần.
Bạch Hi Cảnh nghiêng đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh. Cô bé dường như hoàn toàn đắm chìm vào vị ngon ngọt của quả lê tuyết không thể dứt ra được, toàn bộ tâm trí đều đổ dồn vào đồ ăn. Nhưng Bạch Hi Cảnh dám đặt cả hoa cúc của mình để đánh cược rằng, Tiểu Tịnh Trần rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!!
Người hiểu con gái không ai bằng cha. Trên thế giới này người hiểu rõ Bạch Tịnh Trần nhất chắc chắn chính là Bạch Hi Cảnh. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Con định làm thế nào?”
Tiểu Tịnh Trần hoang mang quay đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, cái miệng phớt hồng còn vương nước lê nói: “Cái gì ạ?”
Bạch Hi Cảnh suy nghĩ rồi hỏi bằng cách khác: “Lúc trước ở cổng trường Trung học Số Một, con đã nhìn thấy Lưu Quyên phải không? Anh trai của cô bé đánh Trạch Thần bị thương, con lại không ra tay với cô bé ấy, tại sao vậy?”
Suy nghĩ của Tiểu Tịnh Trần rất đơn giản, lối tư duy cũng khá thẳng thắn. Đại khái cô bé vẫn chưa có cách nào lý giải được cái gọi là “giận chó đánh mèo”, bởi vì đối với bé thì người bị bé đánh đều là người đáng bị đánh. Cái loại logic này khá cường thế, nhưng cũng không thể nói là sai, bởi vì bé chưa bao giờ chủ động ra tay đánh người, cũng tuyệt không ra tay với người vô tội.
Lưu Quyên mặc dù không giúp Lưu Diệp đánh Bạch Trạch Thần, nhưng không thể không nói tất cả những việc này đều là do Lưu Quyên mà ra. Nếu như không phải cô ấy cứ bám riết lấy Bạch Lạc Thần không buông thì cũng sẽ không có những chuyện sau này. Trong lòng đám thiếu niên nhà họ Bạch không phải chưa từng oán hận Lưu Quyên, chỉ là bọn chúng có tự tôn của một thằng con trai, không cho phép mình ra tay với một nữ sinh, cho dù bộ dạng của nữ sinh này còn cường tráng hơn cả nam sinh. Nhưng Tiểu Tịnh Trần không hề có những đắn đo này, chỉ cần cô bé bằng lòng thì bất cứ lúc nào cô bé cũng có thể đánh cho Lưu Quyên phải nhập viện.
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, cắn một miếng lê tuyết, cái miệng nhỏ nhắn hiện lên ánh nước lấp lánh mê người, chậm rãi nói: “Miêu Miêu nói bởi vì con đã đánh Lưu Quyên nên anh trai của Lưu Quyên mới đánh anh Tư. Cho nên con không đánh chị ta nữa, như vậy anh trai chị ta cũng sẽ không đánh anh Tư nữa.”
Đôi chân củ cải nhỏ vừa vung lên, Tiểu Tịnh Trần lập tức đi tới, đứng vững trước bàn của cậu ta. Tiểu Tịnh Trần còn rất nghiêm túc có trách nhiệm hỏi một câu: “Anh là Lưu Diệp?”
Lưu Diệp cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống nhóc con chỉ mới cao vừa tới thắt lưng của mình, ngỡ ngàng nói: “Đúng vậy.”
“Anh trai Bạch Trạch Thần của em có phải bị anh đánh không?”
Lời vừa nói ra, cả lớp học liền xôn xao.
Lúc tan học buổi sáng có rất nhiều người đã nhìn thấy quá trình Lưu Diệp hành hung Bạch Trạch Thần. Mặc dù mọi người đều cảm thấy cậu ta ra tay quá nặng, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói. Cũng nghĩ đến Bạch Trạch Thần bị đánh thảm như vậy thì người nhà cậu ta sẽ đến trường học tìm Lưu Diệp gây phiền toái, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới người đến lại là một học sinh tiểu học, hơn nữa còn là một bé gái đáng yêu.
Lưu Diệp cũng khá bất ngờ. Cậu biết Bạch Trạch Thần có ba người anh trai học cấp ba. Thậm chí cậu đã chuẩn bị buổi chiều sẽ có một trận khổ chiến một đấu ba, cho nên tiết tự học mới ngủ một giấc để dưỡng sức. Nhưng lại không ngờ rằng người đầu tiên tìm đến cậu ta lại là một đứa nhóc.
Lưu Diệp cười phá lên, khoanh tay bễ nghễ nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Đúng vậy, là tao đánh Bạch Trạch Thần đấy, thế thì làm sao? Muốn thay nó báo thù?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, rồi lại ngửa đầu nhìn lên thấy cổ có chút mỏi: “Anh có thể ngồi xuống được không, anh cao như vậy, em cảm thấy rất không tiện.”
Lưu Diệp cười nhạo một tiếng, mũi chân móc lấy ghế, ngồi lại xuống. Cậu ta vậy mà thật sự nghe lời ngồi xuống, đồng thời trên mặt vẫn cố hết sức thể hiện ra sự coi thường của mình: “Này bạn nhỏ, em đã cai sữa chưa? Mẹ em đang gọi em về nhà ăn cơm kia kìa. Báo thù gì đó, anh chỉ cần một bàn tay là có thể bóp chết em rồi.” Nói xong cậu ta vẫn còn huơ nắm đấm của mình để thị uy.
Kết quả nắm tay vừa mới giơ lên, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp cầm hộp bút ở trên bàn đập lên đầu cậu ta. Động tác của bé quá nhanh, ra tay quá bất ngờ, không chỉ mỗi Lưu Diệp mà tất cả mọi người trong lớp căn bản cũng không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy một tiếng “Bốp~”, Lưu Diệp hoàn toàn bị đập đến choáng váng. Thân hình to con như một dãy núi sụp đổ từ trên ghế trực tiếp ngã xuống dưới đất.
Sức lực của Tiểu Tịnh Trần rất lớn, nhất là ra tay trong cơn thịnh nộ. Lưu Diệp ngay tại chỗ bị đánh đến toác đầu chảy máu. Dòng máu đỏ sẫm chảy xuống khuôn mặt dữ tợn của cậu ta rồi thấm ướt vạt áo. Trong phòng vang lên một loạt tiếng hét kinh hoàng, các bạn học sinh nhất thời loạn thành một đám.
Lưu Diệp trợn tròn mắt, thế nhưng lại hoàn toàn quên hết đau đớn.