Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 159 : Sự nổi dậy của nữ vương đáng yêu
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Tiểu Tịnh Trần đứng ở đó không hề nhúc nhích, gần như nhìn thẳng vào Lưu Diệp đang ngã trên mặt đất, nghiêm túc nói: “Anh bảo anh Năm của em không được phép bắt nạt em gái anh, nếu không thì anh sẽ đánh anh Tư của em. Hiện tại em cũng rất nghiêm túc cảnh cáo anh, sau này không cho phép anh bắt nạt anh trai em nữa, nếu không em sẽ đánh em gái anh, như vậy mới công bằng!”
Dường như hoàn toàn không nhìn thấy vết thương đang chảy máu trên trán Lưu Diệp, Tiểu Tịnh Trần chớp mắt nói những lời muốn nói: “Còn nữa, em không có mẹ, nên mẹ cũng sẽ không gọi em về nhà ăn cơm được, anh đúng là tên lừa gạt!”
Lưu Diệp: “...?” Tình huống gì vậy?
Lưu Diệp cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần. Trong tầm mắt toàn là màu đỏ tươi, cậu ta hung ác nhìn chòng chọc Tiểu Tịnh Trần, hoàn toàn không có chút thương tiếc nào vì cô bé còn là một đứa trẻ: “Mẹ nó, con ti tiện này. Mày muốn chết à!” Lưu Diệp căn bản không thèm để ý vết thương của mình, để mặc cho máu me tràn lan. Cậu ta vênh gương mặt dữ tợn lên, nhào về phía Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần xoay người, mũi chân đạp lên băng ghế bên cạnh, cả người bay lên, lật người nhảy qua đỉnh đầu Lưu Diệp, còn chưa đáp đất đã đánh một phát vào giữa lưng cậu ta, lực bộc phát cực mạnh khiến Lưu Diệp bị đánh ngã vào giữa đống bàn ghế. Những học sinh khác đã sớm chạy ra bên ngoài phòng học trốn rồi. Tiếng ồn ào của toàn bộ tầng ba đã ảnh hưởng đến giờ học bình thường của những lớp khác.
Lưu Diệp ngã vào trong đống bàn ghế, bị đụng đến mức choáng váng, đầu óc quay cuồng. Tiểu Tịnh Trần căn bản không cho cậu ta cơ hội phản ứng, chân vừa chạm đất liền như mũi tên rời khỏi cung xông về phía Lưu Diệp. Nắm đấm nhỏ hung hăng nện vào quai hàm của cậu ta. Trong đầu bé lúc này đang hồi tưởng lại bộ dạng của Bạch Trạch Thần, bé muốn trả lại nguyên vẹn hết tất cả những vết thương mà anh Tư đã phải chịu, không thiếu cái nào.
Chờ đến khi giáo viên chủ nhiệm lớp 9-1 và chủ nhiệm khoa vội vã chạy tới, thứ nhìn thấy chính là phòng học vô cùng lộn xộn, vết máu vương đầy đất, Lưu Diệp sắp ngất đi và Tiểu Tịnh Trần đang mặc một bộ đồ thể thao trắng như tuyết không dính một hạt bụi.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 9-1 kinh ngạc trợn tròn mắt, sợ hãi hét lên: “Chuyện gì đã xảy ra thế này?”
Lớp trưởng đeo kính bị đẩy ra ngoài, lắp ba lắp bắp miêu tả lại nguyên nhân diễn biến và kết quả của cả sự việc. Có trời mới biết nhìn thấy em gái hung dữ này, cậu ta đã sợ đến mức bệnh tim cũng sắp phát tác, nào dám tố cáo tội trạng cỏn con của em gái ngay trước mặt cô bé. Thế là những lời từ trong miệng cậu ta nói ra mặc dù là sự thật, nhưng khi nghe vào lại hoàn toàn không giống như thế. Lưu Diệp giống như một tên lưu manh ác bá ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, Tiểu Tịnh Trần biến thành tiểu hiệp nữ trừ bạo an dân, trừng phạt ác bá cứu giúp dân lành.
Bạch Uy Thần cũng không nhịn được muốn lớn tiếng khen em gái nhỏ nói hay lắm, câu nói này vô cùng có trình độ ~!
Bạch Húc Thần xoa đầu của Tiểu Tịnh Trần, nhìn chủ nhiệm lớp rồi chậm rãi nói: “Nếu đã báo cảnh sát vậy thì chờ cảnh sát tới rồi hãy nói. Nhưng thưa cô, còn phải làm phiền cô báo một tiếng với phụ huynh của Lưu Diệp, em trai nhà tôi hiện tại đang nằm tĩnh dưỡng trong Bệnh viện Số Một thành phố, tiền chữa bệnh của Lưu Diệp chúng tôi có thể chịu trách nhiệm, nhưng cũng mời bọn họ trả hết tiền chữa bệnh và tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho em trai tôi. Một đồng cũng không thể thiếu.”
Bị đôi mắt dịu dàng như nước kia của Bạch Húc Thần nhìn chằm chằm, chủ nhiệm lớp không hiểu sao bỗng cảm thấy sống lưng chợt lạnh, co rúm lại. Sao lại lạnh như vậy chứ!
Ba thiếu niên ôm lấy Tiểu Tịnh Trần theo chủ nhiệm lớp đến phòng làm việc của giáo viên, cũng may anh Hai Bạch Tịch Thần lớn tuổi hơn so với Bạch Uy Thần, cơ bắp cũng vạm vỡ hơn so với Bạch Húc Thần, vẫn có thể ôm Tiểu Tịnh Trần đi được một đoạn đường dài mấy bước chân, không đến nỗi bị trọng lượng hố người của em gái nhỏ kéo ngã.
Cảnh sát đến rất nhanh, đầu tiên là khám xét hiện trường một chút, hỏi thăm và ghi chép lại lời khai của những người chứng kiến, sau đó đi xem Lưu Diệp và Bạch Trạch Thần đang ở trong bệnh viện. Bạch Trạch Thần bị đánh thành đầu heo, cả khuôn mặt đều sưng tím tím đỏ đỏ bóng loáng, ngay cả chú cảnh sát cũng cảm thấy vô cùng thê thảm. Lưu Diệp bị băng ở đầu, trừ gãy một chiếc răng giống Bạch Trạch Thần và bị gãy mất một chiếc xương sườn ra thì nhìn giống như không có vết thương ngoài da nào, nhưng thực ra...
Bàn về đánh người, Tiểu Tịnh Trần là chuyên gia~!
Bé có thể đánh người khác đau đến chết đi sống lại, nhưng không lưu lại một chút vết thương nào, cũng có thể để cho người khác chồng chất vết thương lại không cảm thấy đau chút nào, càng có thể làm vỡ nát xương cốt toàn thân người khác nhưng nhìn vào thì ngay cả cọng lông cũng không bị thương... Hiển nhiên đứa trẻ xui xẻo Lưu Diệp đụng phải tình huống thứ nhất!
Lưu Diệp đánh Bạch Trạch Thần bao nhiêu, Tiểu Tịnh Trần đánh lại Lưu Diệp bấy nhiêu. Chỉ trừ cái trán bị hộp bút đập đến chảy máu ra thì đến cả những thiết bị máy móc phức tạp của bệnh viện cũng không tra ra cậu ta còn có vết thương nào khác. Nhưng sự đau đớn trên cơ thể lại vô cùng chân thực.