Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 167 : Lời nói cay độc của cha ngốc
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Ngũ sư tỷ dịu dàng, nhã nhặn hiền lành, bên ngoài thanh tú bên trong cũng rất thông minh, chỉ thích uống trà, đồng thời cũng là một cao thủ pha trà rất ngon. Xuất phát từ lòng mến khách, cô đương nhiên muốn mời bạn của tiểu sư đệ uống trà.
Một chén linh trà tràn ngập mùi thơm dịu được đưa đến trước mặt, Tiểu Xà Yêu híp mắt ngửi mùi trà thơm đang tỏa ra linh lực kia. Với vẻ mặt say mê, cô bé đón lấy chén trà, nhưng lại không tinh tế thưởng trà, cũng không uống một ngụm to cạn chén trà, mà cô bé há miệng, trực tiếp gặm cả chén trà lẫn nước trà.
Tiểu mỹ nhân thanh tú Nhiễm Tịnh Di đóng vai ngũ sư tỷ chính là cô gái trước đó đã yêu cầu Tiểu Tịnh Trần rót nước pha trà cho Tưởng Thế Lan để xin lỗi. Cô gái trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Tịnh Trần vẻ mặt bình tĩnh, coi chiếc chén sứ như bánh bích quy mà nhai rôm rốp vô cùng hăng say cùng với nước trà, đầu óc cô ta lúc này hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao...
Cô cô cô cô cô đã nhìn thấy cái gì vậy?
Chiếc chén kia là sứ thật đó em gái à. Đó không phải bánh bích quy đâu, em đừng ăn lung tung như vậy. Cào tường!
Nhiễm Tịnh Di đã hoàn toàn thoát khỏi vai diễn của mình. Cô ta nhìn chằm chằm vào em gái Tịnh Trần đang phồng mồm nhai ngấu nghiến, vẻ mặt nứt toác như đất bị nhiễm mặn thiếu nước cực độ.
Hứa Lâm Lang gào lên một tiếng “cắt” khiến Nhiễm Tịnh Di bị dọa tỉnh lại. “Cô nương” Tĩnh Di dứt khoát lệ rơi đầy mặt lao tới bên người trợ lý để tìm kiếm sự an ủi.
Tiểu Tịnh Trần vừa quay đầu thì “oa” một tiếng phun toàn bộ những thứ ở trong miệng ra ngoài. Mảnh vỡ của chiếc chén rơi xuống đất phát ra tiếng va chạm thanh thúy, khiến cho mọi người nghe thấy mà đều cảm thấy đau răng, trực tiếp quỳ luôn. Em gái à, đó là sứ thật đó nha!
Tiểu Tịnh Trần xoa quai hàm, nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi, đau răng!”
Bạch Hi Cảnh tiện tay nhét một miếng kẹo mashmallow vào miệng cô bé. Cô bé lập tức hạnh phúc nheo mắt lại, bưng khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào, tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Hứa Lâm Lang: “...” Em gái à, em có thể có tiết tháo một chút không!
Trong bí cảnh, Hồng Thường chạm nhầm vào công tắc cấm khiến cho hai người bị nhốt trong mê trận. Hồng Thường nghĩ đủ mọi cách để phá giải mê trận. Tiểu Xà Yêu vòng tới vòng lui theo cô đến mức đầu óc quay cuồng, choáng đầu hoa mắt, đau đầu nhức óc. Tiểu Xà Yêu bực bội không nhịn được mà phát điên lên rồi.
“Cắt!” Hứa Lâm Lang dứt khoát hô cắt, mặt tối sầm: “An Kỳ, em đang bị thương nặng sắp chết, chứ không phải khí huyết chảy ngược, em đỏ mặt cái gì?”
Trong tiếng cười thầm khúc khích của mọi người, An Kỳ xấu hổ che mặt đấm đất. Ông đây là con trai đó, con trai đó, là một thằng con trai chuẩn đàn ông. Em gái mềm mại thơm tho nằm trên người sờ tới sờ lui, ông đây nếu như không có chút phản ứng nào mới thật sự là không bình thường ấy!
Thiếu niên An Kỳ từ trước đến nay vẫn luôn là ngôi sao nhí, chưa từng quay bộ phim tình cảm thật sự nào. Đây là lần đầu tiên cậu quay cảnh gần gũi như vậy với em gái đáng yêu, quan trọng nhất là bản thân cậu còn thầm yêu mến em gái ngốc nghếch đáng yêu này. Thiếu niên An Kỳ rất đáng xấu hổ mà cứng rồi. Vì không muốn để cho người khác nhận ra hiện tượng xấu hổ này, cậu nghiêng người nằm trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.
Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: “Anh bị sao vậy?”
An Kỳ liếc trộm cô bé liền trông thấy đôi môi mềm mại đầy đặn màu đỏ đậm... Ôi!
Hứa Lâm Lang đành phải để An Kỳ nghỉ ngơi một lúc. Tiểu Tịnh Trần quay trở lại bên cạnh Bạch Hi Cảnh để uống nước. Sắc mặt của Bạch Hi Cảnh có chút khó coi, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào An Kỳ, giọng dịu dàng: “Lát nữa khi quay tiếp, con đừng dùng lưỡi liếm cậu ta, bẩn.”
Uống ừng ực mấy hớp nước, Tiểu Tịnh Trần mới chậm rãi nói: “Nhưng mà trước đây Quả Cà hay dùng lưỡi liếm con, rắn cũng phải như vậy chứ!”
Không cần phải nghi ngờ, Quả Cà chính là con mãng xà bi thảm năm đó bị Tiểu Tịnh Trần xem như là giun lớn mà nuôi dưỡng!
Bạch Hi Cảnh trầm mặc mất hai giây mới thận trọng nói: “Rắn và xà yêu vẫn có sự khác biệt. Con xem, rắn không mặc quần áo, lúc ăn cũng là nuốt sống, còn xà yêu không những mặc quần áo mà còn ăn từng miếng một. Con là xà yêu chứ không phải rắn, do đó con không được dùng lưỡi liếm cậu ta. Hơn nữa xà yêu lúc mới biến hình chưa quen với việc có tay có chân, vì thế con cũng không thể dùng tay sờ cậu ta.”
Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay chưa từng hoài nghi lời nói của Bạch Hi Cảnh, do vậy nên cô bé gật đầu: “Vậy phải làm thế nào ạ?”
Bạch Hi Cảnh chỉ vào mũi: “Dùng mũi ngửi!”
Bộ máy khứu giác của rắn ở trên lưỡi chứ không phải ở trên mũi đâu Cha Ngốc ơi, đừng có dạy sai học sinh chứ, lật bàn!