Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 170 : Cuộc đấu trí đấu dụng của cha ngốc và mãng xà đáng yêu

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Luồng sát khí ép cho mọi người gần như không thở nổi đột nhiên biến mất không thấy, không để lại một chút dấu vết nào giống như chưa từng tồn tại vậy. Tất cả mọi người đều nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhưng hiện trường vẫn cứ im lặng như tờ, không ai dám nói một từ nào.



Cuối cùng vẫn là người quen biết với Tiểu Tịnh Trần là Hứa Lâm Lang đỡ An Kỳ bị Bạch Hi Cảnh quăng ra ngoài, dường như ngã gãy cả xương khập khiễng đi tới. Hứa Lâm Lang cẩn thận quan sát Tiểu Tịnh Trần, sau khi được Bạch Hi Cảnh buông ra, ánh mắt của cô bé đã khôi phục lại vẻ trong suốt như nước suối, không chứa một chút tạp chất nào, càng không thể tồn tại loại cảm xúc tiêu cực mà tuyệt đối không nên xuất hiện trên người đệ tử Phật môn như “lạnh lùng” hay “hung ác“.



Trái tim của Hứa Lâm Lang trong nháy mắt rơi về chỗ cũ. Cô khoa trương vuốt trán: “Em gái, em dọa chết chị rồi!”



Tiểu Tịnh Trần dịu dàng vuốt ve cái trán của con mãng xà, nghe thấy lời nói của Hứa Lâm Lang, mặt mày của cô bé cong lên mỉm cười lộ ra hai mắt hình trăng lưỡi liềm. Bàn tay nhỏ vỗ cái đầu của con mãng xà khiến Hứa Lâm Lang nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía. “Đây là Quả Cà, thú cưng em nuôi lúc nhỏ... Nhưng đáng tiếc sau đó bị sư huynh lén thả đi rồi. Em còn tưởng nó đang sống rất tốt trong núi, không ngờ lại bị người khác bắt nhốt trong lồng...”



Cô bé nói dứt lời rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám người Lão Vệ cách đó không xa, dọa cho lông tơ của bọn họ đều co rụt lại, theo bản năng lùi lại phía sau tránh đi.



Tiểu Tịnh Trần thu hồi ánh mắt, nâng cái đầu của con mãng xà lên rồi đột nhiên hôn lên đôi môi rắn lạnh như băng, hai má còn hạnh phúc dán lên cọ tới cọ lui, sau đó mới cười tít mắt quay đầu nhìn về phía Bạch Hi Cảnh. “Ba ơi, con có thể nuôi nó không?”



Bạch Hi Cảnh: “...” Anh có thể nói không ư?



Nhìn ánh mắt lấp lánh tràn đầy khao khát của con gái bảo bối, Cha Ngốc cuồng con gái thật đúng là không thể nói ra ba chữ “không thể được“. Thế nên anh đành thở dài lặng lẽ nói: “Có thể, để ba sắp xếp.”



“Vâng, vâng.” Tiểu Tịnh Trần lập tức nghiêng đầu, tựa vào trong lòng Cha Ngốc hạnh phúc cọ lấy cọ để. Cha Ngốc lập tức cảm thấy bản thân mình vô cùng viên mãn.



Không biết vì sao, nhìn màn tương thân tương ái này, Hứa Lâm Lang tràn đầy kích động muốn nhổ nước bọt!



Mẹ nó, đó là mãng xà, mãng xà đó, không phải là con chó con mèo nói nuôi là nuôi được đâu. Nơi này là tỉnh Z, tỉnh Z, không phải là thành phố S, nơi mà anh có thể một tay che trời. Để cho cô con gái mười hai tuổi nuôi một con mãng xà còn dài hơn cả mười cô bé cộng lại, thật sự không có vấn đề gì sao Cha Ngốc?



Trong lòng Hứa Lâm Lang âm thầm chửi rủa, những người khác đều không hề nghe thấy, cho dù nghe thấy thì căn bản cũng không để ý. Bộ não Cha Ngốc bị cô con gái cưng làm nũng giống như con cún con thu phục nhanh chóng vận hành trở lại. Anh không chỉ cần phải sắp xếp vấn đề nơi ở của con mãng xà mà còn phải bịt miệng tất cả những người chứng kiến sự việc có mặt ở hiện trường bằng tốc độ nhanh nhất. Những chuyện xảy ra sau khi con mãng xà trốn thoát khỏi lồng sắt tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Nhưng tỉnh Z không phải là địa bàn của anh. Nếu như anh quá mức cường thế e rằng sẽ rước lấy phiền phức không đáng có...
Cô bé Tịnh Trần lại lật người, trực tiếp ôm “gối ôm mãng xà” vào trong lòng.



Phù...



Con mãng xà bị ghìm tới mức gần như hộc máu, tròng mắt lồi ra, lưỡi lè ra còn dài hơn lúc tức giận đến vài tấc, nhìn thế nào cũng giống một con quỷ bị treo cổ.



Bạch Hi Cảnh cười đến mức nước mắt giàn giụa, bởi vì niềm vui lớn nhất của anh mỗi tối lúc đi ngủ chính là đấu sức, đấu trí, đấu dũng các kiểu với con gái trong mơ.



“Phì... phì... phì...”



Con mãng xà phát ra tín hiệu cầu cứu. Nó đương nhiên có thể dùng đuôi túm lấy cánh tay đang ôm lấy mình kéo ra, nhưng với lực của nó, rất có thể sẽ siết đứt cánh tay của cô bé. Hơn nữa cô bé đang ngủ rất say, ai mà biết được nó vừa động đậy, cô bé còn có thể vô thức làm ra loại chuyện hố rắn thế nào nữa?



Không thể làm hại sinh vật không có móng vuốt mà!!



Bạch Hi Cảnh cũng biết cái gì gọi là một vừa hai phải. Nếu cô bé đã nói muốn nuôi con mãng xà này, vậy con rắn này sau này rất có thể phải sống chung cùng anh dưới một mái nhà trong một thời gian dài, quan hệ quá căng thì thật không tốt. Vả lại thân là sinh vật trí tuệ bậc cao, Bạch Hi Cảnh sao lại so đo với con rắn không nói được tiếng người này chứ.



Thế là Bạch Hi Cảnh lương thiện ra tay giải cứu con con mãng xà đáng thương khỏi bị ghìm chết, ôm cô con gái nhỏ đáng yêu thơm thơm mềm mềm vào trong lòng mình.



Con mãng xà an phận nằm bò ngay đơ bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, tuyệt đối không dám tùy tiện cuốn người lung tung nữa.



Một đêm mộng đẹp!!