Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 171 : Quả cà cũng là đồ Ngốc

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Ngày hôm sau, những nhân viên của đoàn làm phim ở dưới chân núi trở lại nơi quay phim. Tất cả mọi thứ vẫn như bình thường, các nhân viên khí thế ngất trời bắt tay vào làm việc để chuẩn bị quay phim. Các diễn viên nghiên cứu kịch bản, tìm người tập đối thoại trước hy vọng có thể cố gắng diễn thật hoàn hảo cảnh quay của mình. Cả trường quay dường như đều rất hòa hợp… Đúng vậy, dường như!



Mấy nhân viên của đoàn làm phim ở lại qua đêm trên núi tối hôm qua trông khá tiều tụy, giống như đã mấy ngày mấy đêm không ngủ vậy, dưới vành mắt lúc này có một quầng thâm đen. Hơn nữa bọn họ hoàn toàn không thể tập trung tinh thần, đã làm sai mấy lần rồi. Nhưng bất kể người khác hỏi họ điều gì thì họ đều nhất trí lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói. Không chỉ có bọn họ mà đến cả mấy người Lão Vệ cũng nói năng thận trọng, giữ kín như bưng với chuyện đã xảy ra tối hôm qua.



Hứa Lâm Lang cảm thấy có gì đó không đúng. Mặc dù tối hôm qua cô có tìm những người chứng kiến đó để nói chuyện riêng, nhưng cô cũng không cảm thấy một đạo diễn như mình lại có tiếng nói đến như vậy, chỉ dùng mấy câu mà đã có thể làm cho tất cả mọi người nghe lời. Cô đã làm xong công tác chuẩn bị việc bác bỏ tin đồn trong thời gian dài rồi, nhưng hiện tại...



Không đúng! Rất không đúng!



Hứa Lâm Lang đành phải gọi điện cho Bạch Hi Cảnh, trình bày với anh về sự khác thường của mấy người chứng kiến. Nhưng ngoài dự đoán của cô, Bạch Hi Cảnh chẳng những không lo lắng giống cô, mà ngược lại còn bảo cô đừng quan tâm: “Việc giải quyết hậu quả tự nhiên sẽ có người làm. Cô chỉ cần quay phim cho tốt là được. Yên tâm đi, chuyện xảy ra đêm qua, những người không nên biết thì sẽ không biết dù chỉ một từ.”



Hứa Lâm Lang sửng sốt một lúc lâu. Tối hôm qua Bạch Hi Cảnh chỉ bảo cô giúp anh trấn an nhân viên của đoàn phim, hoàn toàn không nói rõ sau khi trấn an thì phải làm như thế nào, cho nên cô căn bản không biết kế hoạch của Bạch Hi Cảnh. Nhưng cô là người hiểu chuyện, cũng không hỏi thêm cái gì, nói một câu “được” liền tắt điện thoại.



Hồi tưởng lại ngữ khí trấn định tự nhiên của Bạch Hi Cảnh, trong lòng Hứa Lâm Lang vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Cô biết sức ảnh hưởng của Bạch Hi Cảnh ở thành phố S. Nếu là ở thành phố S, Bạch Hi Cảnh chắc chắn có thể dễ dàng khống chế “lời đồn đại“. Nhưng đây là tỉnh Z, nếu đem chuyện đêm qua bán cho các kênh tin tức truyền thông hoặc tạp chí bát quái thì nhất định có thể kiếm được một số tiền lớn.



Bạch Hi Cảnh rốt cuộc đã làm gì mà có thể khiến những người chứng kiến này sợ hãi và kiêng kỵ như vậy. Đừng nói là bán tin tức kiếm tiền, đến ngay cả khi vừa nghe thấy một chữ “rắn” thì bọn họ đã có thể kinh hồn bạt vía rất lâu…



Bạch Hi Cảnh rốt cuộc đã làm cái gì rồi??



Thực ra anh chẳng làm gì cả, chỉ nhân lúc Tiểu Tịnh Trần đi tắm rửa lấy thẻ hội viên câu lạc bộ của bé, gọi một cuộc điện thoại mà thôi.


Hai cha con vừa bước vào đoàn làm phim, cả phim trường lập tức chết lặng. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào con mãng xà đang bò lung tung không hề có bất cứ trói buộc nào kia.



Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười… mười giây sau, không biết là ai hét lên một tiếng chói tai trước tiên. Sau đó tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên. Mọi người hoảng hốt chạy tán loạn khắp nơi, hiện trường gà bay chó sủa vô cùng hỗn loạn.



Hứa Lâm Lang đỡ trán, An Kỳ che mặt, Bạch Hi Cảnh đẩy mắt kính, Tiểu Tịnh Trần vô tội chớp đôi mắt to, cắn bánh bao chay nhồm nhoàm ăn rất hăng say. Quả Cà đặt đầu lên vai cô bé, cũng vô tội như vậy mà quan sát mọi người đang chạy tán loạn trước mắt…



Nhét nốt bánh bao trong tay vào miệng, Tiểu Tịnh Trần cầm lấy chiếc bánh bao cuối cùng trong túi thức ăn đưa đến trước bờ vai. Quả Cà há cái miệng to ra trực tiếp nuốt cái bánh bao tuyệt đối không chứa một chút thức ăn mặn nào kia xuống bụng. Nó thật sự nuốt rồi, nó thế mà thật sự nuốt xuống rồi!!!!!



An Kỳ thân hình lảo đảo, vuốt trán nhìn trời, có phải cậu sốt cao sắp chết rồi không? Chắc chắn là như vậy!



Bằng không con mẹ nó ở đâu có rắn ăn bánh bao chay đây, đây là yêu nghiệt sao? Tuyệt đối là như vậy!



Mấy nhân viên nuôi rắn đêm qua đã nhận được lệnh phải im miệng, cũng được thông báo rõ ràng bọn họ không thể mang con mãng xà to lớn kia về được. Nhưng dù sao đã nuôi dưỡng nó nhiều năm rồi, trong lòng lão Vệ còn có chút lưu luyến, nghĩ rằng ít nhất cũng phải nói lời tạm biệt nó, kết quả không nghĩ rằng mới sáng sớm đã nhìn thấy một màn kinh hãi máu chó như vậy.



Kia thật sự là con mãng xà mà ông đã chăm sóc mấy năm qua sao?



Con mãng xà này biến dị không ăn thịt sống ông nhịn rồi, biến dị giống loài người một ngày ba bữa, đúng giờ đúng số lượng thức ăn ông cũng nhịn, biến dị đến nuốt nguyên cái bánh bao mà đến động vật cũng kén chọn muốn nôn hết cả nội tạng ra ngoài ông tiếp tục nhịn. Nhưng con mẹ nó có thể có chút tiết tháo hay không? Đó là bánh bao chay đấy. Ngay cả cừu cũng không ăn bánh bao chay, có thể đừng nuốt dứt khoát như vậy, thuần thục như vậy, ngon lành như vậy hay không?



Khiến nhân viên nuôi dưỡng đã tận tâm tận lực hầu hạ vị tổ tông mãng xà này như ông làm sao chịu nổi đây! Làm sao chịu nổi đây!