Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 174 : Vừa thấy tịnh trần, sai lầm cả cuộc đời

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Đem mái tóc ướt đẫm hất ra sau, Tiểu Tịnh Trần kéo đứa bé đang bị cậu thiếu niên ôm vào trong lồng ngực ra, để đứa bé nằm tựa lên đùi của mình, đầu gối chĩa vào bụng cậu, một tay nâng ngực cậu ta, tay kia thì áp lên lưng cậu ta dùng lực ấn xuống.



“Ọc ọc…” Rất nhiều nước sông bị đứa nhỏ phun ra ngoài, vừa nôn vừa ho khan, nước mũi nước mắt đồng loạt tuôn rơi. Mặc dù rất đau đớn, nhưng đứa bé này đã tỉnh lại rồi. Nhìn thấy đứa bé “chết đi sống lại”, cậu thiếu niên lập tức liền quên mất sợ hãi, ôm lấy đứa bé đang mơ hồ choáng váng rồi gào khóc: “Hu hu hu~~ Tiểu Quân, thật may mắn là em không sao. Em mà chết rồi thì anh làm sao ăn nói được với cô đây, hu hu hu~~~!”



“Anh… Khụ… Lạc Lạc đâu?”



Câu hỏi yếu ớt của Tiểu Quân vừa nói ra, cậu thiếu niên liền cứng đơ, im lặng hai giây rồi hét lên: “Lạc Lạc cũng bị rơi xuống nước hả?”



Tiểu Quân khó khăn gật đầu: “Còn cả Thông Thông.”



Thiếu niên: “...” Cậu thiếu niên vừa mới vì em trai “chết” mà đau đớn không chịu nổi liền ngay lập tức bật người dậy bóp cổ em trai: “Thằng nhóc thối tha nhà em, em chết một mình là được rồi, vậy mà ngay cả Lạc Lạc với Thông Thông cũng đưa ra ngoài… Chị gái ma nữ à, vùng nước này là địa bàn của chị, em còn có một đứa em trai và một đứa em gái còn ở dưới nước, cầu xin chị giúp em cứu bọn chúng lên với. Em nhất định sẽ chuẩn bị loại nến thơm cao cấp và tiền giấy để tế lễ báo đáp chị mà!”



Tiểu Tịnh Trần: “…” Cô bé phồng má, vừa chạy đến trong nước vừa quay đầu phẫn nộ nhìn cậu thiếu niên: “Cậu mới là ma nữ, cả nhà cậu đều là ma nữ, toàn bộ hộ khẩu nhà cậu đều là ma nữ, cả khu phố nhà cậu đều là ma nữ, cậu…”



Khi nước còn chưa tới ngực thì tiếng của Tiểu Tịnh Trần liền ngừng lại, lỗ tai nhỏ bất giác rung rung. Cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về mặt sông phía xa, liền nhìn thấy bóng người lờ mờ xuất hiện trong làn nước lăn tăn gợn sóng. Cậu thiếu niên và em trai Tiểu Quân của cậu dĩ nhiên cũng phát hiện ra, chẳng qua thị lực của bọn họ không tốt như Tiểu Tịnh Trần, khoảng cách xa như vậy căn bản là nhìn không rõ.



Đó là một người đàn ông trẻ đang ôm hai đứa nhỏ, có điều tốc độ bơi của người đàn ông rất chậm, nhìn có vẻ đã kiệt sức rồi. Tiểu Tịnh Trần lập tức tháo vòng trọng lực trên mắt cá chân và cổ tay rồi lặn xuống nước. Lần này thân thể cô bé nhẹ như chim yến, linh động như cá gặp nước, hai chân vung một cái liền lao xa mấy mét, giống như nàng tiên cá tự do tự tại xoay người vẫy đuôi, rất nhanh đã bơi qua.



Nhìn thấy có người tới giúp đỡ, người đàn ông trẻ tuổi thở dài một hơi. Anh dùng hết sức lực hướng phía Tiểu Tịnh Trần, nhưng cũng chỉ tiến lên được hai bước thì đã thấy Tiểu Tịnh Trần bơi đến trước mặt anh. Anh không do dự đưa hai đứa bé giao cho Tiểu Tịnh Trần: “Xin nhờ em!”
… Có lẽ là vài giây sau… Có lẽ là mấy phút sau… Ý thức mơ hồ của Triển Đế không hiểu ra sao lại tỉnh lại. Anh hỗn loạn mở to hai mắt, một chuỗi bọt khí từ trong khóe miệng phun ra, phần lớn nước sông chui vào trong miệng và mũi. Anh bị sặc đến đột nhiên tỉnh táo trở lại, theo bản năng di chuyển hướng lên trên tìm kiếm không khí trong lành. Nhưng anh vừa khẽ động mới phát hiện tứ chi của mình bị rong rêu cuốn lấy, sợ đến mức trái tim co thắt lại. Mẹ kiếp, bị rong rêu cuốn lấy cho dù là kiện tướng bơi lội cũng sẽ bị chết đuối. Bản năng muốn sống khiến Triển Đế bộc phát ra năng lực tiềm ẩn khó mà giải thích được. Anh ra sức giằng xé đám rong rêu, đáng tiếc anh vốn dĩ bị thương nên mất máu quá nhiều, hơn nữa lại còn bị chìm xuống nước nên thiếu dưỡng khí, sức lực của anh… nhỏ đến đáng thương.



Triển Đế rất muốn khóc, anh bỗng nhiên cảm thấy rất hối hận vì sao lại muốn cự tuyệt lời mời tuyển chọn binh chủng đặc công. Nếu như anh đồng ý đặc huấn binh chủng đặc công, con mẹ nó những cọng rong rêu này có tính là gì chứ… Á á á…



Ngay tại thời điểm Triển Đế hết hy vọng, thì trong nước cuồn cuộn nổi lên sóng ngầm. Triển Đế như cảm giác được, lập tức quay đầu nhìn qua…



Oh~ My Muses~!



Nước sông dưới ánh trăng lăn tăn gợn sóng, một nàng tiên cá xinh đẹp bơi về phía anh, váy dài bằng tơ tằm màu đen xen lẫn trắng ở trong nước mềm mại xinh đẹp như rong rêu quấn lấy che phủ đuôi cá xinh đẹp tinh tế của cô bé bày ra một đường cong duyên dáng. Nước sông dường như có ý thức vì cô bé mà mở đường, đám cá quấn lấy chơi đùa quanh mái tóc dài đen nhánh của cô bé. Cô bé chính là con gái của biển, là công chúa đẹp nhất, tốt bụng nhất, thuần khiết nhất trong câu chuyện cổ tích…



Người anh em, tỉnh lại đi, đừng nằm mơ nữa, ở đây không có con gái của biển, cho dù là có thì cũng là một con hà mã con.



Triển Đế chằm chằm nhìn nàng tiên cá đến quên cả đám rong rêu, quên mất đau đớn, quên mất mệt nhọc, cũng… quên luôn cả hít thở!



Bạn cho là bạn quên hô hấp thì nàng tiên cá sẽ tốt bụng cưỡng hôn để truyền khí cho bạn sao?



Đừng ngốc nữa chàng trai, em gái không có EQ cao và độ giác ngộ cao để tự đưa mình tới cho anh chiếm tiện nghi đâu. Cẩn thận Cha Ngốc gọt chết anh đấy!