Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 173 : Bé ngốc vừa thấy nước là chìm tới đáy
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
“Tịnh Trần” - Hứa Lâm Lang vừa tiến gần hai bước, Quả Cà đang há miệng cho em gái sờ răng đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt dựng thẳng đen như mực nhìn chằm chằm Hứa Lâm Lang. Hứa Lâm Lang lập tức đứng yên, giơ hai tay trống không, bày tỏ mình không có ác ý. Quả Cà nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó mới quay đầu lại, thân hình to lớn quấn lấy người Tiểu Tịnh Trần, trượt từ trước mặt tới sau lưng cô bé, sau đó gác cằm lên đỉnh đầu Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng nhìn chằm chằm Hứa Lâm Lang.
Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nhìn Hứa Lâm Lang: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Hứa Lâm Lang lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Quả Cà, ba giây sau dứt khoát cụp mắt xuống nhìn Tiểu Tịnh Trần, uyển chuyển cất lời: “Chị biết em và Quả Cà đã rất lâu rồi mới gặp lại nhau. Các em chắc chắn có rất nhiều điều để nói với đối phương. Chị không nên làm phiền đến thời gian quý báu của các em, tuy nhiên chúng ta phải quay xong cảnh của em trước khi khai giảng. Nhưng tính theo tiến độ hiện nay của chúng ta, sợ rằng sẽ kéo dài…”
Bạch Hi Cảnh đột nhiên chen miệng: “Có gì cứ nói thẳng, quá uyển chuyển con bé không hiểu đâu.”
“Trông coi Quả Cà đừng để nó quấy rối.”
“Nhắc nhở” của Bạch Hi Cảnh quá kịp thời, não bộ của Hứa Lâm Lang còn chưa kịp phản ứng thì cô đã để lộ ra suy nghĩ chân thật của bản thân mất rồi. Sau khi nói xong cô mới giật mình, âm thầm che mặt rơi lệ, huhu~ Xong đời tôi rồi!
Hứa Lâm Lang không dám nhìn phản ứng của Quả Cà, dứt khoát quay người lại, chạy nhanh tới ngồi xuống bên cạnh máy quay trong ánh mắt sùng bái phóng tới từ bốn phương tám hướng. Sau đó cô nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, thể hiện trình độ và thái độ chuyên nghiệp của mình.
Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác chớp mắt, sau đó dứt khoát lôi cái đầu rắn đang gác trên đầu mình xuống. Cô bé nhìn vào mắt Quả Cà, nghiêm túc nói: “Quả Cà, em đến bên cạnh ba chị nghỉ ngơi một lát, quay phim xong chị sẽ dẫn em ra ngoài chơi. Nha~!”
Quả Cà: “…” Ra ngoài chơi = ở riêng với nhau, nó mới không hề mong chờ chút nào đâu!
Buông Tiểu Tịnh Trần ra, Quả Cà chậm rì rì trượt đến dưới chân Bạch Hi Cảnh, ngoan ngoãn cuộn tròn lại, nằm yên không phát ra tiếng động nào, chỉ yên lặng dõi theo Tiểu Tịnh Trần.
Mọi người: “…” Tại sao họ lại có ảo giác đang nhìn thấy hòn vọng phu vậy?
Đứa trẻ bị đuối nước ở cách đó không xa, tay chân không còn sức lực giang rộng, chìm trong trạng thái hôn mê, tốc độ bọt khí nổi lên từ khóe miệng nhanh hơn Tiểu Tịnh Trần rất nhiều.
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát thay đổi phương hướng, giẫm lên bùn lầy và rong rêu, sải bước về phía đứa trẻ bị đuối nước. Đứa trẻ vừa đúng lúc cũng chậm rãi chìm xuống. Khi Tiểu Tịnh Trần bước tới chỗ cậu bé đang chìm xuống, đứa trẻ cũng vừa vặn chìm tới trước mặt cô bé. Tiểu Tịnh Trần thuận tay ôm lấy cổ cậu bé sau đó đi về phía bờ sông, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước.
Thiếu niên bên bờ sông đang kêu khóc vô cùng đau đớn, không ngờ trên mặt sông trước mặt bỗng xuất hiện một bóng đen, bóng đen dần dần phóng đại biến thành mái tóc dài bồng bềnh trên mặt nước, cuối cùng một cái đầu ướt nhẹp nổi lên… khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi đỏ thẫm, con ngươi đen láy sâu thẳm như địa ngục...
“Áaaaaaa!!!!” Thiếu niên sợ hãi kêu lên thảm thiết, dùng cả hai chân bò về phía sau: “Có ma!”, hơn nữa còn là ma da* tới lấy mạng!
* Ma da: là linh hồn những người đã chết oan dưới những khúc sông, suối hoặc biển.
Tiểu Tịnh Trần hơi ngẩn người, chậm chạp đi từ dưới đáy sông lên bờ, thuận tay ném đứa trẻ đang túm trong tay lên: “Ở đâu có ma?”
Người bạn đi chung “đã chết” bị ném bên cạnh, thiếu niên sợ tới suýt nữa ngất đi. Cậu ta ôm lấy “thi thể” của bạn mình, run rẩy co rúm người lại, vừa khóc vừa kêu: “Người đẹp à, oan có đầu, nợ có chủ, cô mau đi tìm người hại chết cô để lấy mạng đi, chúng tôi chỉ là những người đến đây du lịch lúc nghỉ hè mà thôi. Chúng tôi trước đây không có thù, hiện tại cũng không có oán với cô, cô bỏ qua cho chúng tôi đi, huhuhu!”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Cô bé chậm tiêu lúc này mới hiểu ra, hóa ra mình chính là con ma đó!
Tiểu Tịnh Trần tủi thân cắn môi, hai má phồng lên, trợn mắt nhìn cậu thiếu niên rồi chỉ vào đứa trẻ đang hôn mê kia nói: “Nếu không lấy hết nước trong bụng cậu ta ra, cậu ta thật sự sẽ trở thành ma da đó!”
Thiếu niên: “... Hức...” Hai mắt lúc này đã đẫm lệ, kinh hồn bạt vía, bàng hoàng luống cuống!