Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 180 : Chó ngao tây tạng dũng mãnh vs màn thầu hung dữ
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Quy trình báo danh rất đơn giản, đa số phụ huynh của học sinh trường Trung học Số Năm đều rất trâu bò nên trường học cũng không dám bày ra thủ tục rườm rà. Nộp giấy thông báo, kiểm tra sổ học sinh, nhập dữ liệu, đăng ký họ tên, phát thẻ học sinh, đúng mười phút đã giải quyết xong!
Nửa tiếng sau, Vệ Thủ, Tống Siêu và Tiểu Tịnh Trần đều đã hoàn tất việc báo danh.
Thương Kỳ gần như dính lấy ba đứa bọn chúng, luôn một mực theo sát chúng. Màn Thầu tỏ ra vô cùng “coi trọng” vị khách không mời mà đến ở phía sau. Khi Tiểu Tịnh Trần cùng Vệ Thủ và Tống Siêu đứng xếp hàng, Màn Thầu liền ngoan ngoãn ngồi bên chân cô bé, hướng về phía Thương Kỳ sủa không ngừng, khiến cho Thương Kỳ không thể không lùi về phía sau một chút để kéo giãn khoảng cách.
“Chó nhà cậu thật dữ.” Thương Kỳ trừng mắt nhìn Màn Thầu đang nhìn mình chằm chằm, bất đắc dĩ nói.
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, cúi đầu nói với Màn Thầu: “Đây là người bạn chị mới quen hôm nay… Cậu tên là gì?”
Khóe miệng co rút: “…Thương Kỳ.”
“Ồ, Thương Kỳ, đây là Màn Thầu, chào hỏi đi nào!”
Thương Kỳ thật sự không muốn giống như đứa ngốc ngay trước mắt mọi người lại đi chào hỏi một con chó chút nào. Thế nhưng khi nhìn đôi mắt to đang nhìn mình chằm chằm không chớp của Tiểu Tịnh Trần, Thương Kỳ không có cách nào nói ra lời cự tuyệt. Cậu cứng ngắc giơ tay lên, bốn ngón cong xuống: “Hi~”
Màn Thầu đặt mông trên mặt đất, nâng một chân trước lên, khớp xương cong cong: “Gâu~”
Một người, một chó, vậy mà động tác lại hài hòa đồng đều đến lạ thường. Tiểu Tịnh Trần hài lòng, đôi mắt cong lên hình trăng khuyết, mọi người đều là bạn tốt của nhau.
“Họ Đồ kia, tao với mày chưa xong đâu.” Người đàn ông đứng bằng một chân, máu theo ống quần chậm rãi nhỏ xuống.
Nguyên Soái bị cắn lần nữa, nó dứt khoát phản kích. Đáng tiếc là nó vừa cử động, Màn Thầu đã lập tức nhả răng, xoay người nhấc chân chạy mất. Chỉ là lần này nó không len vào đám đông nữa, mà trực tiếp chạy đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, hơn nửa người trốn phía sau cô bé, cái đầu lớn đặt trên mu bàn tay em gái lấy lòng dụi qua dụi lại!
Nhìn con Nguyên Soái bị vết thương và máu tanh kích thích bản tính hung ác đang xông tới, Thương Kỳ sợ hết hồn, hét lên một tiếng quái dị: “Mau chạy đi!”
Thương Kỳ xoay người cấp tốc chạy mấy bước, lại đột nhiên cảm thấy có gì không đúng. Cậu dừng chân, nghi ngờ quay đầu lại nhìn. Tiểu Tịnh Trần vẫn đứng nguyên ở đó, không hề cử động. Tống Siêu lại trở nên lười biếng bám trên người Vệ Thủ. Bọn họ không những không có vẻ sợ hãi khi thấy chó dữ xông tới, mà ngược lại có vẻ còn thảnh thơi hơn mọi khi.
Thương Kỳ há hốc miệng, do dự một lát, lặng lẽ quay lại bên cạnh ba người… huhuhu, ba ơi, con sợ!
Ngay vào lúc đám đông cho rằng một thiếu nữ xinh xắn, ngây thơ, đáng yêu sắp chôn thân dưới hàm răng của con chó ngao hung ác thì Nguyên Soái đang nhào tới tấn công Màn Thầu đột nhiên thắng gấp, lòng bàn chân loạng choạng lùi về phía sau, dừng ở nơi cách xa em gái khoảng hơn ba mét, không dám mảy may đến gần.
Nguyên Soái dùng bốn chân cào mặt đất, bất an đi tới đi lui. Nó biết kẻ địch của mình ở ngay sau lưng con người nhỏ bé kia. Thế nhưng con người nhỏ bé này đem lại cho nó cảm giác vô cùng, vô cùng, vô cùng nguy hiểm. Nó không dám đến gần.
Thế giới của động vật thật ra rất đơn giản, quy luật cơ bản nhất chính là “ỷ mạnh hiếp yếu”. Tiểu Tịnh Trần có lẽ là kẻ yếu trong xã hội loài người, đương nhiên điều này chỉ giới hạn ở vẻ bề ngoài của cô bé, thế nhưng vẻ ngoài của cô bé chỉ có thể lừa gạt thị giác của loài người, còn động vật lại dựa vào năng lượng tiềm ẩn để phán đoán thiện, ác, nguy hiểm. Một sinh vật hung ác có thể khiến cho mãnh hổ và con mãng xà to lớn ngoan ngoãn nghe lời, thì một con chó ngao Tây Tạng đã quen sống sung sướng làm sao dám chọc vào?
Thế là, Tiểu Tịnh Trần chỉ đứng ở đó, chớp đôi mắt to ngây thơ như một con búp bê nhưng đã thành công đe dọa được con chó ngao Tây Tạng thuần chủng to lớn này.
Màn Thầu vẫy vẫy cái đuôi, đắc ý nhìn Nguyên Soái, còn không quên nhe răng thị uy, hoàn toàn bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc ý, khiến cho Thương Kỳ không nhịn được mà ngứa răng, bày tỏ sự ghét bỏ với nó.