Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 181 : Em gái à, em coi mình là thổ phỉ sao?

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Cuối cùng sự việc chó dữ cắn người bị thương được nhà trường ra mặt cưỡng chế hạ màn.



Con chó dữ hành hung người - Nguyên Soái, chủ nhân của con chó dữ - Đồ Phú, cùng với bà mẹ bởi vì một vết chân mà bắt đền mười hai nghìn tệ của Đồ Phú đều bị đội bảo vệ của nhà trường mời đi. Vị phụ huynh đen đủi bị Nguyên Soái để lại vết răng trên xương cũng được đưa vào bệnh viện. Có lẽ là đã quen xử lý những việc đột ngột xảy ra, nên cách xử lý khẩn cấp của nhà trường sạch sẽ gọn gàng lạ thường. Đương nhiên là bên liên quan còn lại trong sự việc chó dữ, Màn Thầu cũng khó thoát khỏi bị chịu phạt.



Nhưng khi đội bảo vệ muốn cưỡng chế đưa Màn Thầu đi, lại bị Thương Kỳ ra mặt ngăn cản, tự sẽ có nhân viên chuyên gia nhà họ Thương giải quyết vụ tranh chấp này.



Em gái yên tâm thoải mái tiếp nhận sự bảo vệ của Thương Kỳ. Dù sao thì cô bé từ đầu đến cuối cũng chưa hề động thủ. Về phần Màn Thầu... Chó cắn chó cũng là một loại giao lưu tình cảm thôi mà, đối với em gái mà nói, chỉ cần không phạm “sát giới” thì tất cả đều có thể được.



Sau khi báo danh xong, chia tay với ba thiếu niên, Tiểu Tịnh Trần dẫn Màn Thầu trở về xe. Trên đường về nhà, cô bé chậm rãi miêu tả lại không sai một chữ nào tất cả những gì hôm nay tai nghe mắt thấy cho Cha Ngốc. Bạch Hi Cảnh chỉ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi lại một hai câu, nhưng không hề phát biểu bất cứ ý kiến mang tính chủ quan nào.



Ăn cơm trưa xong, buổi chiều Cha Ngốc dẫn con gái ngốc đi mua vài đồ mà khai giảng học kỳ mới cần dùng, sau đó trở về nhà ăn cơm tối, tắm rửa rồi đi ngủ.



Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tịnh Trần không tới trang viên nhà họ Lạc chạy bộ. Lạc Kha Minh nhập ngũ rồi, Hàn Hùng, Lăng Phi và Đầu Gỗ cũng vào đại học rồi, bây giờ chỉ còn lại đám đàn ông tổ bảo vệ còn ở đó. Lý do duy nhất Tiểu Tịnh Trần xuất hiện cùng bọn họ chính là tỉ thí quyền cước, bây giờ các thiếu niên đều đã đi rồi, cô bé cũng không cần chạy xa như thế để mượn sân tập, sân thể dục trong tiểu khu là đủ rồi.



Thế là mỗi buổi sáng, những người luyện tập thể dục trong tiểu khu đều có thể nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc quần áo thể dục màu trắng và một chó Husky tràn trề năng lượng lon ton chạy theo phía sau, cộng thêm một con hổ trắng to lớn lộng lẫy và một con mãng xà khổng lồ kỳ dị.



Khi con hổ trắng và mãng xà vừa xuất hiện đương nhiên đã gây ra sự hoang mang sợ hãi không nhỏ, điện thoại của Cục Cảnh sát sắp bị người ta gọi đến muốn nổ tung. Sau khi cảnh sát tới lại phát hiện cô gái nhỏ có đầy đủ giấy tờ nuôi thú dữ, hơn nữa con hổ trắng và mãng xà đều rất nghe lời cô bé, cộng thêm việc phía trên có người cố ý đè sự việc xuống, cuối cùng họ chỉ có thể mặc kệ, đến rồi lại đi. Dần dần thì người dân ở tiểu khu cũng được rèn luyện đến mức dây thần kinh to ra, đương nhiên đó là chuyện sau này.



Bảy rưỡi sáng, Tiểu Tịnh Trần theo tiếng chuông đúng giờ bước vào lớp học mới, những tiếng ồn ào ầm ĩ lập tức đập vào mặt. Tiểu Tịnh Trần hơi ngẩn người, mức độ hỗn loạn trong phòng học hoàn toàn vượt qua dự đoán của cô bé. Thương Kỳ đã chiếm chỗ trước lập tức đứng lên vẫy tay, “Bên này, bên này.”




“Cha cậu là ai thì liên quan gì đến tôi.” Tiểu Tịnh Trần không chút do dự đáp trả. Cô bé năm nay mười hai tuổi rồi, không phải là sáu tuổi, những người bạn tốt làm bạn với cô bé sáu năm, bất kể là Thang Miêu Miêu hay là Ngải Mỹ đều không phải là những cô gái hiền lành dễ bắt nạt. Ngay cả hoa hậu lớp La Giai Ni khi nổi giận cũng có thể hù họa được bá vương Tiền Đa Đa. Sau sáu năm, dưới sự ảnh hưởng ngầm của các cô bé, Tiểu Tịnh Trần cũng bất giác nhiễm chút tính khí thổ phỉ. Chỉ có điều thường ngày cô bé quá yên tĩnh, tính tình quá tốt cho nên mới không có ai có cơ hội phát hiện ra mà thôi.



Nhưng tính tình tốt không có nghĩa là cô bé không nóng nảy. Người có tính tình càng tốt, khi nổi giận lên lại càng đáng sợ.



Tiểu Tịnh Trần vẫn cứ nhìn chằm chằm thiếu niên, tay chỉ ra ngoài cửa: “Trong giờ học cô giáo đang giảng bài, nếu cậu không muốn nghe giảng thì đi ra ngoài, đừng làm phiền đến người khác.”



“Con bà nó...” Thiếu niên nổi khùng nện một đấm lên mặt bàn “Ầm” một tiếng. Mấy thiếu niên xung quanh cậu ta cũng đột nhiên đứng lên. Tất cả đều trợn mắt lên giận dữ nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Cô giáo Lưu mở miệng vội vàng hòa giải: “Mọi người đều là bạn học, có chuyện gì thì từ từ nói. Bành Phi, em là con trai, nên khoan dung một chút với bạn nữ...”



“Bà im miệng.” Cục u sưng đỏ vẫn còn nhô lên trên trán Bành Phi. Cậu ta trong cơn giận lại bị người khác kích động liền buông lời nói không hề kiêng nể gì, lại không ngờ rằng bốn từ này hoàn toàn chọc thủng tổ ong vò vẽ.



Bằng trực giác của mình, Tiểu Tịnh Trần luôn có thể phân rõ thiện ác, ai tốt ai xấu, ai thật lòng ai giả dối.



Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đã không có cha mẹ, được sư phụ đích thân nuôi lớn. Trong lòng của cô bé, vị trí của sư phụ thậm chí còn quan trọng hơn cả cha. Thầy cô giáo mặc dù không phải là sư phụ, nhưng cũng mang chữ “sư”*. Hơn nữa thành tích của cô bé lúc ở trường Tiểu học Số Một rất không tốt, nhưng các giáo viên đều rất thích cô bé, dù là bị cô bé hố nhiều lần muốn khóc nhưng vẫn không tự chủ được mà yêu thương.



*Từ giáo viên trong tiếng Trung là lão sư.



Cho nên trong lòng của Tiểu Tịnh Trần, thầy cô giáo là bậc trên, nhất định phải tôn trọng, bậc trên mà không thất đức, hậu bối sao có thể vô lễ được.