Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 187 : Bí mật của tịnh trần

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Tục ngữ nói: Đêm trăng tối thì giết người, gió lớn thì phóng hỏa!



Mấy ngày nay thời tiết không được tốt cho lắm, lúc nào cũng mưa phùn. Buổi tối mưa đã ngừng nhưng mây đen vẫn rất nặng, hoàn toàn che đi ánh trăng đáng lẽ ra phải rất sáng.



Trong đêm khuya, những người nên ngủ hay không nên ngủ đều cũng đã ngủ rồi. Cả bệnh viện Số Một thành phố lặng ngắt như tờ. Ngoài bàn y tá trực ban vẫn còn sáng đèn ra thì các phòng bệnh đều là một màu tối đen. Đến ngay cả đèn ngoài sân cũng không biết vì nguyên nhân gì mà lại tắt.



Một bóng đen giống như một con khỉ linh hoạt bay qua bức tường, cơ thể dán chặt trên mặt đất dường như hoàn toàn ẩn mình trong bãi cỏ thấp. Bóng đen như ma quỷ nhanh chóng tiến tới gần các phòng bệnh, trong lúc không ai chú ý tới liền như một con thạch sùng từ một góc của tòa nhà phút chốc đã lẻn lên trên tầng.



Bóng đen dừng ở tầng sáu, giống như một con dã thú ngủ đông lẳng lặng nép sát vào tường, chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.



Phòng bệnh cuối cùng của tầng sáu đột nhiên sáng đèn, có lẽ là y tá đi kiểm tra các phòng bệnh. Bóng đen im lặng quan sát mọi thứ trong phòng bệnh, ánh mắt dừng lại trên bóng hình nhỏ bé gầy yếu trên giường bệnh. Hắn im lặng nhếch môi cười. Y tá kiểm tra phòng bệnh xong rồi rời khỏi, đèn lại tắt, mọi thứ lại được khôi phục với vẻ tĩnh mịch ban đầu.



Lại đợi gần mười phút, xác định không còn ai quấy rầy mình nữa, bóng đen mới xoay người nhảy lên cửa sổ, im hơi lặng tiếng đột nhập vào phòng bệnh.



Trong phòng bệnh không có ánh đèn, bên ngoài phòng bệnh thì không có ánh trăng sáng. Vốn là người thích ứng với bóng tối thế mà lại chẳng nhìn thấy gì, bóng đen đột nhiên kinh ngạc, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ theo đường cũ để trở về, nhưng...



“Tách” một tiếng, đèn lúc này lại sáng lên!




Bạch Hi Cảnh vốn dĩ không thèm để ý đến phản ứng của hắn ta, giống như không nghe thấy lời nói ngụy biện của hắn ta vậy. Giọng nói của Bạch Hi Cảnh vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng Duyên Sân lại bắt đầu dao động: “Sư phụ nói, nơi người phát hiện ra Tịnh Trần là ở nơi sâu phía sau núi. Tôi rất tò mò, Thập Vạn Đại Sơn kia đến tôi cũng không đi xuyên qua được, vậy ai mà có bản lĩnh lớn như thế, có thể vứt bỏ một đứa trẻ sơ sinh trong đó mà còn có thể an toàn ra ngoài? À... trừ người sư huynh là anh đã từng nghiên cứu qua bút ký của tổ sư gia thì còn có thể là ai?”



Duyên Sân không tự chủ được lui về phía sau một bước. Đột nhiên hắn ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Hi Cảnh, thần sắc ung dung: “Sư đệ, cậu thật thích nói đùa, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà thôi. Mà cho dù cha mẹ ruột của con bé tìm được thì sao, ai có thể chứng minh là tôi làm. Tôi cần gì vì chuyện nhỏ như vậy mà giết người?”



Bạch Hi Cảnh hơi sửng sốt, dường như bị lời nói của hắn ta làm cho mắc kẹt. Duyên Sân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng gỡ lại một bàn. Cho nên hắn ta mới không thích người sư đệ này, quá sắc bén, quá bộc lộ tài năng, cũng quá giỏi hùng hổ hăm dọa người khác. Rời khỏi cửa chùa nhiều năm như vậy, hắn ta từ trước tới giờ chưa từng có ý nghĩ muốn đến tìm lại sư đệ ngày xưa. Lần này nếu như không phải... thì hắn ta tuyệt đối không bước vào thành phố S một bước. Nỗi ám ảnh trong lòng sáu năm trước quá lớn!



Trong đầu chuyển động hỗn loạn, vốn tưởng rằng bản thân đã khống chế được cái nhìn chằm chằm ép chặt của Bạch Hi Cảnh, nhưng không thể ngờ, ánh mắt hắn lơ đãng quét qua đã thấy khóe miệng Bạch Hi Cảnh chậm rãi nhếch lên. Không phải là nụ cười lạnh khiến người khác kinh hồn bạt vía, mà là nụ cười ác ma tra tấn linh hồn của sứ giả câu hồn. Lông tơ của Duyên Sân ngay lập tức dựng đứng hết lên. Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác vô cùng xấu.



Bạch Hi Cảnh lùi về phía sau vài bước, chậm rãi quay về chỗ ghế ngồi, bàn tay lớn mở ra, nói: “Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, Tịnh Trần từ nhỏ lớn lên ở núi sâu rừng già, ngăn cách với cuộc sống của thế giới bên ngoài. Tính cách của con bé đơn thuần, bình thường, tính khí đơn giản thẳng thắn, cũng bình thường, cũng không hiểu nhân tình thế sự, không có một chút kiến thức thông thường nào, cũng vẫn bình thường. Thậm chí bởi vì con bé chưa từng tiếp thu qua bất kỳ sự giáo dục cơ sở nào mà sinh ra trướng ngại học tập sau này. Tôi vẫn bằng lòng cho rằng đó là chuyện rất bình thường. Nhưng mà anh có thể nói cho tôi biết, sức mạnh kỳ lạ hoàn toàn vượt qua khỏi sức mạnh mà người bình thường trên người con bé là từ đâu mà có không?... Năm đó phòng thí nghiệm đặc biệt bí mật bị nổ, sau khi dọn dẹp hiện trường, đem tất cả những mảnh hài cốt chắp vá lại thì phát hiện ra thiếu duy nhất một bình M1371 cuối cùng. Anh có thể nói với tôi bình thuốc đó hiện tại ở đâu không?”



Duyên Sân kinh ngạc trừng to đôi mắt, thật khó tin nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh im lặng cười lộ ra hàm răng trắng muốt. “Xem ra bài học của anh chưa trọn vẹn, thậm chí còn chưa điều tra rõ về Tịnh Trần đã tùy tiện động thủ. Thế này không giống với tác phong của sư huynh, hay là...” Thuận tay cầm lấy một tập văn kiện trên bàn ném xuống mặt đất. “Nhìn khuôn mặt non nớt của Tịnh Trần, anh nhớ tới một người nào đó, thế cho nên trong lòng hoàn toàn rối loạn mà không chú ý đến những thứ khác?”



Tập văn kiện khi rơi trên mặt đất tự động mở ra, dữ liệu trong trang đầu tiên, dòng chữ vừa nhỏ vừa đơn giản nhưng lại khiến người khác thấy ghê người.



Những ngón tay được che phủ bởi chiếc áo choàng tăng nhân không thể ngăn được sự run rẩy, Duyên Sân nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Hi Cảnh. “Hóa ra cậu đều biết hết rồi!”