Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 188 : Thiên la địa võng
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
“Những việc tôi biết nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đó, sư huynh. Đây là lần cuối cùng tôi gọi anh một tiếng sư huynh. Tịnh Trần là con gái tôi, trước đây là thế, bây giờ là thế, sau này cũng vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ giao con bé cho bất cứ ai, kể cả cha mẹ ruột của con bé. Tôi không muốn và cũng không thể để con bé nhận cha mẹ ruột của mình. Vì thế anh không cần phải bí quá mà làm liều như vậy, chẳng những khiến bản thân chịu thiệt, mà bí mật không dễ dàng gì mới chôn lấp được sẽ một lần nữa bị đào lên lại.”
Duyên Sân ngây người nhìn Bạch Hi Cảnh, đột nhiên hắn ta ngẩng đầu cười lớn, trong tiếng cười lại ẩn chứa sự sầu khổ đang kìm nén, khiến người ta xót xa trong lòng mà không biết phải làm sao.
“Không cần phải bí quá mà làm liều như vậy? Cậu nói nghe thật đơn giản. Tôi không phải cậu, tôi không có tài sản ngút trời, cũng không có quyền thế đến quốc gia cũng phải kiêng dè. Sư đệ, tôi không thể để cho bất cứ người liên can nào nhìn thấy con bé được. Một khi bí mật trên người con bé bị phát hiện, cậu biết sẽ có hậu quả như thế nào chứ?”
Duyên Sân lảo đảo tiến lên mấy bước, hai tay gắng sức chống xuống mặt bàn, toàn thân run rẩy. Hắn ta chậm rãi đè người thấp xuống, nhìn thằng vào mắt Bạch Hi Cảnh, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Không phải việc tôi chết, không phải việc tru di cửu tộc là có thể giải quyết được. Đó là tai họa, là tai họa của toàn nhân loại, cho dù có đồng ý hay không, vô số quốc gia, vô số người đều sẽ bị cuốn vào chiến tranh. Đến lúc đó, loài người liệu còn tồn tại được hay không?”
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Đừng tìm lý do quang minh chính đại cho bản thân mình. Dù là chiến tranh hay tai họa của nhân loại thì chúng đều không có chút liên quan nào tới tôi. Điều mà tôi quan tâm là con gái tôi bây giờ vẫn còn nằm trong phòng hồi sức đặc biệt, sống chết chưa rõ.”
Duyên Sân từ tốn đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống Bạch Hi Cảnh đang ngồi trên ghế, sau một hồi lâu đành bất đắc dĩ thở dài: “Sư phụ nói đúng. Bạch Hi Cảnh, cậu chính là ma quỷ không có trái tim. Cậu cho rằng một khi bí mật của Bạch Tịnh Trần bị lộ, con bé còn có thể sống yên ổn sao? Bao nhiêu người chết dưới M1371, con bé là người duy nhất sống sót, duy nhất...”
“Con bé là người duy nhất sống sót, nhưng anh không đưa con bé đến nơi an toàn, mà lại vứt con bé vào trong núi sâu,” Bạch Hi Cảnh ngắt lời hắn ta, không kiêu căng không vội vàng mà trần thuật lại: “Anh nghĩ rằng con bé sẽ chết đói, chết rét, hoặc làm mồi cho thú dữ. Chỉ cần con bé chết, tội ác của anh sẽ mãi mãi không có ai biết được. Nhưng thật không ngờ, con bé mạng lớn, được sư phụ nhặt về, an ổn sống đến bây giờ. Trông thấy Tịnh Trần dần lớn lên, sớm muộn cũng có ngày gây chú ý tới người khác, anh mới mạo hiểm lẻn vào thành phố S. Anh muốn giết con bé diệt khẩu, lại còn mượn chuyện năm đó tôi tố cáo với sư phụ việc anh sát sinh, khiến cho anh bị trục xuất khỏi sư môn làm cái cớ mà phao tin tìm tôi báo thù, nhằm bao che cho mục đích thật sự của bản thân. Anh thật sự đủ rồi đó, tôi đã bị anh lừa, lại còn cố ý đưa con bé đến Trường Trung học Số Năm. Những tưởng rằng Trường Trung học Số Năm có ký ức cuối cùng giữa anh và mẹ của mình, anh sẽ không động thủ tại đó, kết quả là... Thật ra ngay từ đầu, anh đã không có ý định để con bé sống, đúng chứ?”
Duyên Sân gần như không dám nhìn thẳng vào mắt của Bạch Hi Cảnh, nhưng vẫn nói lời thuyết phục cuối cùng: “Nếu như cậu quan tâm đến con bé, thì nên nghĩ đến việc con bé có khả năng trở thành công cụ để những kẻ có dã tâm lợi dụng. Con bé đơn thuần lanh lợi như vậy, cậu nỡ sao?”
“Việc này không cần anh hao tâm. Duyên Sân, tội nghiệt của bản thân, anh hãy tự nghĩ cách chuộc lại, đừng mang sai lầm đổ lên người khác. Năm đó con bé chỉ là một đứa trẻ sơ sinh không biết gì. Sáu năm trước, anh có gặp nhưng không nhận ra con bé. Sáu năm sau, anh cũng không nên nhận ra con bé.”
Da mặt Duyên Sân co giật, trong đầu bỗng nhiên hiện lên mấy câu nói kia, tiểu đầu trọc đã lột trần bản chất hòa thượng giả của hắn ta, khiến cho hắn ta trong một thời gian dài giống như con chuột chạy qua đường bị người người quát đánh. Còn có những hình ảnh camera không quá rõ nét ghi lại dấu vết ôm phụ nữ đi thuê phòng hố người kia nữa...
Mẹ kiếp, bần tăng vẫn là xử nam đó, được chứ!
Trong lúc Duyên Sân và Bạch Hi Cảnh dây dưa đủ kiểu không ngớt, trong lúc Đại Sơn và Tiểu Sơn đang cố gắng giăng lưới, Đường Ân băng qua vườn hoa, phòng khách, hành lang của bệnh viện nơi không có ai trông coi, đến được phòng hồi sức, nơi duy nhất có hơi người.
Hắn cẩn thận khẽ khàng đẩy cửa phòng bệnh ra. Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ các loại máy móc. Nhờ ánh sáng mờ mờ cũng đủ để nhìn được tổng thể bài trí trong căn phòng. Mặc dù hơi mơ hồ, nhưng vẫn phân biệt rõ ràng được chiếc ghế sofa dày rộng, bàn trà màu đen, giường bệnh trắng tinh.
Sau khi xác định trong phòng không có bất kỳ ai khác, Đường Ân lặng im không một tiếng động đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa. Gã không khỏi cảm thấy buồn cười, thật ra cả căn phòng chỉ có một nhóc con đang sống dở chết dở, cho dù tiếng đóng cửa của gã ta có mạnh hơn nữa cũng không có ai biết được.
Hạ cánh tay xuống, một phi đao từ trong tay áo rơi xuống lòng bàn tay. Đường Ân rón ra rón rén tới gần giường bệnh, mắt nhìn chằm chằm vào bệnh nhân đang đeo ống thở ô xi, chậm rãi giơ tay lên... Chỉ cần dùng chiếc phi đao sắc bén này cắt cổ họng cô bé, gã ta liền có thể thành công rút lui. Bất luận là chiếc ghế sofa dày rộng hay bàn trà màu đen, hoặc là chiếc giường bệnh trắng tinh đều sẽ không lưu lại bất kỳ một dấu vết nào của gã...
...Ừm… Đường Ân đột nhiên chậm chạp phản ứng lại, bàn trà của bệnh viện không phải đều là kiểu trong suốt bình thường và rẻ tiền nhất sao, tại sao cái này lại màu đen?
Bên trong phòng bệnh trắng tinh lại đặt một chiếc bàn trà màu đen sì, sao lại kỳ lạ vậy?
Được rồi, thứ lỗi cho gã vào thời khắc quan trọng này lại còn suy nghĩ lệch lạc, nhưng không thể không nói, gã ta hiểu ra chân tướng rồi!
Bởi vì nghĩ đến bàn trà màu đen, Đường Ân mới chậm chạp phát hiện ra có chút không đúng lắm, cảm giác này... có chút lạnh?
Đường Ân không tự chủ khẽ run rẩy, theo bản năng nắm chặt phi đao trong tay, chậm rãi quay đầu...
“Bàn trà màu đen” từ từ chuyển động, như có sinh mệnh mà di chuyển. Sau đó tầng tầng lớp lớp bóng dáng cường tráng chuyển động trong bóng tối, mang theo sát khí lạnh lẽo chậm rãi đứng thẳng dậy...