Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 198 : Vô tà xuất hiện, ai dám tranh phong
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
“Côn Luân Đồ” công chiếu ngày đầu tiên, bắt đầu từ lúc không giờ đến khi bắt đầu công chiếu, suất chiếu vào bất kỳ thời gian nào cũng đầy ắp người. Các thiếu niên có thể mua được vé ở vị trí không lệch màn hình lắm vào xế chiều ngày hôm đó đã là một kỳ tích rồi, đặc biệt là một lượt mua tận mười một vé.
Phim sẽ chiếu lúc ba giờ hai mươi phút. Ba giờ mười phút, các thiếu niên đã đến rạp chiếu phim, đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất, xếp hàng mua coca và bắp rang, sau đó lũ lượt kéo vào phòng chiếu phim. Hàng số tám và số chín đều là những vị trí ngồi rất tốt, cơ bản ở trên cùng mặt phẳng với giữa màn hình. Mấy vị trí ở ngay chính giữa mà xem phim 3D là hoàn hảo nhất.
Mười một tấm vé có năm tấm ngồi ở hàng số tám, ngồi chính giữa là Tiểu Tịnh Trần, hai bên trái phải lần lượt là Bạch Lạc Thần, Thượng Quan Triết và Tiểu Lục, Tiểu Thất. Ngồi sau Tiểu Tịnh Trần là Tống Siêu và Vệ Thủ. Những người còn lại chia đều ở hai bên bọn họ.
Thông thường mà nói, trước khi chiếu phim thế nào cũng có hàng loạt quảng cáo. “Côn Luân Đồ” đương nhiên cũng không ngoại lệ, đến tận ba rưỡi phim mới chính thức bắt đầu, khi đó tỷ lệ ghế đầu đã đạt tới hơn chín mươi phần trăm.
Phòng chiếu phim tối dần, trên màn hình xuất hiện tên nhân viên, đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất... bằng chữ phồn thể, nhưng không nhìn thấy tên diễn viên đâu. Phần mở đầu kết thúc, hoàng thành phồn thịnh hiện ra trước mặt mọi người. Hiệu ứng hình ảnh 3D khiến cho các khán giả như lạc vào một thế giới khác.
Thủ đô náo nhiệt phồn hoa, đầu đường cuối ngõ có không ít trẻ ăn mày nghèo túng. Cảnh quay tiến vào gần hơn, những gương mặt nhếch nhác tầm thường của đám trẻ ăn mày khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Đến khi tên của diễn viên xuất hiện, các khán giả mới ồ lên kinh ngạc. Đứa bé ăn xin bẩn thỉu đến tụ mủ lở loét cả mặt hóa ra lại là đồng chí An Kỳ mà người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở!
Thật đúng là... phá vỡ hình tượng!
Sau đó là một ông lão mặc đạo phục trắng tinh, tóc trắng như tuyết, râu trắng phất phơ xuất hiện trước mặt đứa bé ăn xin nói một câu: “Ta thấy con cốt cách đặc biệt, chính là một kỳ tài luyện võ, sau này tất thành người tài, hãy theo ta đi”, sau đó liền đưa cậu bé đi cùng.
Cảnh quay vừa chuyển liền hiện lên hình ảnh Thập Vạn Đại Sơn mênh mông xanh um tươi tốt, sương chiều nặng trĩu, mây trắng tầng tầng lớp lớp vắt ngang qua như những sợi bông. Hai bóng dáng một trắng một đen như kiến đi giữa dãy núi gập ghềnh. Cái bóng màu trắng tuổi khoảng bảy mươi, nhưng bước đi thong dong, trèo đồi lội suối như giẫm trên đất bằng. Cái bóng màu đen chưa đến hai mươi tuổi, nhưng bước đi lảo đảo, dường như còn không bằng người già tập tễnh.
Ông lão lắc đầu nói: “Con cứ đi từ từ, ta đợi con trên đỉnh núi.”
Sau khi nói dứt lời, bóng dáng màu trắng liền nhẹ nhàng đi xa. Đứa bé ăn mày chỉ coi ông lão này như là cao thủ võ lâm, hướng về phía ông thể hiện sự tôn sùng. Đến tận khi leo lên đỉnh núi, sau khi nhìn thấy động phủ ẩn sâu trong núi, cậu bé mới biết ông lão mặc y phục trắng tinh này là một người tu chân, tục gọi là “Tiên Nhân”.
Tình tiết phim chính thức được mở ra. Đại sư tỷ yêu ghét rõ ràng, ghét cái ác như kẻ thù; nhị sư huynh trầm mặc ít nói; tam sư huynh tao nhã lịch sự; tứ sư huynh bất cần đời; ngũ sư tỷ dịu dàng hiền lành; lục sư tỷ xinh xắn đáng yêu; sư phụ Mộc Thanh ly kinh phản đạo* không chính không tà, đủ các loại pháp thuật và kiếm pháp khiến người ta hoa mắt say mê; yêu thú, tinh quái thiên hình vạn trạng. Đứa bé ăn mày Liệt Dương đã bước chân vào một thế giới khác thần bí mà tráng lệ.
*Ly kinh phản đạo: là chỉ người xa rời lý thuyết lý luận trong sách vở, chống lại đạo nghĩa, hiện tại dùng để miêu tả người đi ngược lại với những học thuyết và lý luận chủ đạo.
“Nhốt mày cả một đời thì thế nào?”
“…”
Cậu căm hận tất cả những nhân cách chủ giả dối hiểm ác bạo ngược trong thiên hạ.
Tống Siêu ngồi kế bên cậu ta, với năng lực của cậu thì tự nhiên cũng cảm nhận được sự biến đổi khí chất lúc thiện lúc ác của Vệ Thủ. Cậu có chút lo lắng nhìn chằm chằm vào Vệ Thủ, ngón tay giả vờ lơ đãng đặt lên hông, chuẩn bị tùy tình hình nếu Vệ Thủ bùng nổ sẽ đánh cho một cú không nguy hiểm đến tính mạng mà chỉ gây hôn mê.
May mà nhân cách chủ của Vệ Thủ rất mạnh mẽ, mấy hiệp liền đều áp chế được nhân cách hung ác thứ hai đến độ không dám thở.
Một lòng chú ý đến Vệ Thủ, cho nên Tống Siêu hoàn toàn không để ý đến những thiếu niên tai thính ở bên cạnh, đến khi phát hiện ra thì đã muộn rồi, chỉ nghe thấy một tiếng gào lớn đinh tai nhức óc khó tin của Tiền Đa Đa: “Cái gì? Sắc Linh là do cậu diễn á? Cậu chính là Vô Tà ư??”
Cậu chính là Vô Tà...
Chính là Vô Tà...
Là Vô Tà...
Vô Tà...
Tà...
Nhất định tiếng vang là một trong các điểm đặc biệt của phòng chiếu phim rồi!
Các khán giả đang đắm chìm trong mối tình đầu giữa người và yêu đơn thuần mà đẹp đẽ của Sắc Linh với Liệt Dương. Một tiếng gào bất thình lình không hề bất ngờ truyền đi vang vọng khắp phòng chiếu phim. Các khán giả ở tứ phía xung quanh đều không nhịn được hoặc quay đầu lại hoặc nghiêng mặt hoặc vươn cổ ra, kinh ngạc sửng sốt nhìn thiếu niên cường tráng đang kích động đến mức mặt mũi đỏ bừng!!!!!