Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 199 : Mù đường gặp phải kẻ đánh lén

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Lời vừa hét ra khỏi miệng, Tiền Đa Đa liền biết việc xấu của mình, nhưng lời nói ra giống như nước đã đổ đi, có hối hận cũng không kịp nữa. Cậu ta chỉ có thể cứng đờ đứng tại chỗ, mặc cho tất cả khán giả đều nhìn chằm chằm về phía cậu ta. Cả rạp chiếu phim không hiểu sao chìm vào sự yên tĩnh đến kỳ lạ.



Các thiếu niên nhịn không được lặng lẽ che mặt, bởi lẽ một phút trước bọn họ cũng giống như những khán giả này coi Vô Tà như nữ thần mà ngưỡng mộ sùng bái, một phút sau lại biết được chân tướng thì ra nữ thần lại là Bé Ngốc có tiếng ở ngay bên cạnh mình đây. Các thiếu niên khá hiểu nếu như để khán giả biết Tiểu Tịnh Trần chính là Vô Tà thì sau đó sẽ xảy ra hỗn loạn và náo động lớn đến mức nào. Đây chắc chắn không phải là điều mà bọn chúng muốn thấy!



Mọi người vội vàng cuống quýt muốn bình ổn hỗn loạn sắp xảy ra, nhưng mà càng sốt ruột thì đầu óc càng giống như keo đặc. Cả đám người gấp đến độ trên đầu đổ mồ hôi mà vẫn không nghĩ ra được biện pháp hữu dụng nào.



Nói ra thì rất phức tạp. Thực ra đây cũng chỉ là sự việc diễn ra trong vòng mười chín giây. Ngay khi các khán giả ngơ ngác nhìn nhau, phân vân không chắc chắn, lại bàn luận sôi nổi tràn đầy mong đợi. Ngay khi âm thanh ồn ào ngày càng lớn, hiện trường sắp không thể khống chế được, Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn giống như một linh vật thất thần ngây ngốc đột nhiên lại nhanh nhảu quay đầu nhìn về phía Tiền Đa Đa, nghiêm túc nói: “Mình là Vô Tà thì làm sao?”



Tiền Đa Đa:“...” Mình không phải cố ý vạch trần cậu, không cần phải nhìn mình như thế, mình sợ á á á!



Bạch Lạc Thần, Tiểu Thất: “...” Em gái à, em còn có thể thành thực hơn nữa được không???



Thượng Quan Triết, Ngải Mỹ, La Giai Ni, Thang Miêu Miêu: “...” Hóa đá, hóa gió, hóa cát, lớp bụi lâu năm đổ rào rào xuống!



Vệ Thủ: “...” Vẫn đang lẩm bẩm không thành tiếng, hăng hái mâu thuẫn với chính mình!



Sự thật chứng minh mỗi một người đều cảm thấy chính mình có một đôi hỏa nhãn kim tinh giỏi phát hiện gian tình. Những khán giả hoặc xa hoặc gần đều nhịn không được quan sát Tiểu Tịnh Trần. Ánh sáng của hội trường rất tối, nhìn không rõ lắm, nhưng những người có mắt đều bị gương mặt phúng phính non mịn như trẻ con của cô bé thu hút tầm nhìn, còn cả đôi mắt đen láy ngây thơ dưới ánh sáng mờ nhạt, lại nhớ tới khuôn mặt trái xoan hoàn hảo và ánh mắt trong suốt như trăng sáng của Vô Tà...



Hiện trường lại tĩnh lặng hai giây...




Thế là khi cô gái đang lạc đường và các thiếu niên đang tìm người không hề hay biết, hai bên cứ thế bỏ qua nhau hết lần này đến lần khác, giống như là sự trùng hợp trên phim vậy.



Tiểu Tịnh Trần dựa vào trực giác xuyên qua các ngõ lớn ngõ nhỏ của đường phố phồn hoa, nhìn giống như một hành trình có mục đích, thực ra mục đích luôn luôn thay đổi từng giây từng phút. Khi cô bé đi vào ngõ cụt không còn lối đi mới tỉnh ngộ, thì ra mình đã lạc đường rồi!



Lại một lần nữa bị bức tường vừa cao vừa dày chặn trước mặt, Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, gãi đầu, bình tĩnh xoay người quay trở lại.



Khi đi qua một ngã rẽ, phía bên cạnh đột nhiên lướt qua một bóng người. Tiểu Tịnh Trần theo bản năng quay đầu lại, một làn sương phun về phía mặt cô bé. Theo nhịp hô hấp, đám sương theo không khí chui vào khoang mũi, phổi… Tiểu Tịnh Trần mờ mịt chớp mắt, cảm thấy có chút chóng mặt, đầu óc mê man, cảnh tượng trong tầm nhìn quay cuồng đảo lộn. Cả người cô bé chao đảo không vững, lại chưa hề ngã xuống đất.



Đột nhiên trước mắt đen lại, một cái bao tải từ trên trời giáng xuống chụp lên đầu cô bé. Tiểu Tịnh Trần còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trên lưng đau đớn, gậy gỗ, gậy sắt, tay đấm chân đá toàn bộ giáng xuống người cô bé. Cô bé theo bản năng muốn phản kháng, nhưng thứ nhất do bệnh nặng mới khỏi nên cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, thứ hai là do tác dụng của thuốc gây mê đối với cô bé ngốc vốn dĩ phản ứng đã chậm nửa nhịp mà nói là tương đối lý tưởng.



Tay chân hoàn toàn xụi lơ vô lực, đến đứng cũng không vững, càng đừng nói đến đánh người.



Tiểu Tịnh Trần cũng không biết mình bị đánh bao nhiêu gậy, đợi đến khi cô bé cảm thấy sức lực dần dần hồi phục trở lại, chuẩn bị phản kích, xung quanh đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân hỗn loạn. Những tên đánh lén ào ào chạy đi một cách nhanh chóng.



Tiểu Tịnh Trần giãy giụa ngồi dậy, chậm rãi mở cái bao tải chụp trên đầu mình ra, mái tóc có chút rối loạn, trên gương mặt trắng trẻo sạch sẽ không nhìn thấy bất cứ vết thương nào. Cô bé cúi đầu nhìn cái bao tải trong tay mình, im lặng không nói, rất lâu...



Khi Tiểu Tịnh Trần chậm rãi đứng lên, đôi mắt trong veo lần đầu tiên đen lại không lộ ra bất cứ tia sáng nào.