Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 200 : Búp bê ngốc nghếch hung tàn

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


N ơi có thể được chọn để đánh hôn mê người khác, bình thường mà nói tất nhiên là một cái xó xỉnh nào đấy ít người lui tới, hơn nữa con hẻm này vốn chật hẹp còn chất đầy các thể loại rác rưởi, đồ vật cũ. Tiểu Tịnh Trần trời sinh mù đường, cô bé cứ theo thói quen nhìn thấy đường là đi, căn bản không phân biệt được rõ khoảng cách mà bản thân cách đích đến rốt cuộc là càng ngày càng xa, hay là càng ngày càng xa hơn nữa.



Lại là một chỗ ngoặt, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc đứng ở ngã tư mini một lúc, dứt khoát rẽ phải... Trên thực tế lúc đến Tiểu Tịnh Trần cũng là rẽ phải đến, cho nên... các bạn hiểu mà!



Rẽ trái, rẽ phải, lại rẽ phải, rồi lại rẽ trái... dường như không thể lý giải nổi nơi mà em gái muốn đến.



Cuối cùng chẳng bất ngờ chút nào, em gái lại đi vào một cái ngõ cụt.



Chẳng qua cái ngõ cụt này rất khác so với vô số cái ngõ cụt mà cô bé đã từng đi qua, bởi vì trong này có người.



Bốn người trẻ tuổi ngồi xổm trên mặt đất không biết đang tính toán cái gì. Ba nam một nữ, những ngón tay có hình xăm kỳ quái đang kẹp điếu thuốc lá. Kiểu tóc tạo hình táo bạo nhuộm những màu sắc kỳ quái. Quần áo màu đen ăn mặc quái dị nhìn thế nào cũng có cảm giác giống như cùng một môn phái với mấy tên nhóc con của vũ đoàn Phi Tường.



Nhưng chúng ta phải biết em gái nhận biết người khác từ trước đến nay đều không dựa vào khuôn mặt... ánh mắt không đáng tin đó mà!



Theo bản năng Tiểu Tịnh Trần cảm thấy ba chàng trai trẻ kia tuyệt đối không phải là người của vũ đoàn Phi Tường. Mặc dù phong cách ăn mặc đều khác người giống như vậy, nhưng người của vũ đoàn kia cũng chỉ là đám người yêu thích bộ môn nhảy đường phố. Bọn họ có lẽ cũng phóng túng, có lẽ có chút điên loạn, có lẽ có phần bồng bột, nhưng hơi thở trên người bọn họ rất sạch sẽ. Mà ba người đàn ông này, ánh mắt của bọn họ nhìn người khác đều tràn ngập dâm tà và xấu xa!



Bốn người vốn tưởng rằng cái xó xỉnh này sẽ không có ai đi tới, nhưng lại không nghĩ rằng vậy mà lại gặp phải một cô bé đáng yêu trong sáng thế này. Ba người đàn ông lập tức đứng lên, rít mạnh vài hơi, sau đó ném phần đuôi điếu thuốc đi, ngầm hiểu ý nhau bao vây lấy Tiểu Tịnh Trần. Ánh mắt không kiêng nể gì dò xét khắp người Tiểu Tịnh Trần, quan sát bộ phận quan trọng của em gái. Nếu như là một cô gái bình thường thì tuyệt đối sẽ bị bức cho xấu hổ giận dữ không chịu nổi.



Nhưng em gái Tịnh Trần là một cô gái bình thường sao? Ôi chao, đừng quá ngây thơ!


Nhưng thế này cũng đủ làm cho mấy tên lưu manh kia sợ hãi!



Tên đầu tiên vung côn nhìn thấy đồng bọn của mình bị thương chảy máu, cuối cùng mới hiểu bọn họ đã đá trúng bàn sắt rồi. Không kịp nghĩ cẩn thận, gã sợ tới mức xoay người bỏ chạy. Tiểu Tịnh Trần có chút mất hứng chu miệng, cổ tay khẽ rung, cầm mảnh gỗ còn dính máu ném đi “viu” một cái, tựa như viên đạn sượt qua tai của gã ta, trên cái tai non mịn lưu lại một vết máu, cộng thêm vô số sợi tóc đứt tung bay.



Người đàn ông sợ tới mức ngã trên mặt đất, cả người run rẩy không bò được dậy. “Chị đại à, xin tha mạng. Chị đại, sau này tôi không dám nữa. Tôi có mắt không thấy Thái Sơn, sai lầm khi coi đại thần thành tay mơ. Tôi sai rồi, tôi không phải là người. Tôi không bằng chó bằng lợn. Chị cứ coi tôi là một cục rắm, thả ra là xong!”



Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không nhìn gã, dù sao mục tiêu của cô bé vốn dĩ không phải là gã đàn ông này. Nếu như không phải do gã động thủ trước thì em gái Tịnh Trần căn bản sẽ không để ý đến sự tồn tại của gã. Chỉ có thể nói... là bản thân gã tự tìm ngược mà thôi.



Tiểu Tịnh Trần chậm rãi trở về bên cạnh cô gái. Biết được sự hung tàn của em gái, cô ta đến suy nghĩ bỏ chạy cũng không dám. Cô ta cứng đờ người ngồi quỳ ở đó, nỗi đau đớn do gãy xương và sự thấp thỏm không yên sợ hãi trong lòng giày vò khiến cho cô ta dường như muốn ngất xỉu.



Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô ta, chân thành nói: “Người đánh tôi tổng cộng có bảy người, ngoài chị ra còn có ai?”



Cô gái sợ tới mức run cầm cập, liền cúi đầu điên cuồng lắc đầu. Đôi mắt to của Tiểu Tịnh Trần chớp chớp, nghi hoặc: “Chị không nói?”



“Tôi không biết.” Cô gái sợ tới mức bật khóc. “Thật đấy, tôi thật sự không biết. Bọn họ chỉ là người mà tôi tạm thời tìm đến để giúp đỡ, cho họ chút tiền, tùy tiện tìm một vài người qua đường. Tôi thề, tôi thật sự không quen bọn họ.”



Cái loại kỹ thuật sống vừa bí mật vừa thận trọng như là đánh người ta hôn mê thì tên thiểu năng nào lại tùy tiện tìm một người đến giúp chứ? Người qua đường nào lại vì một chút tiền mà đi đánh một người xa lạ không quen biết đến mức hôn mê? Lời nói có trăm ngàn kẽ hở như thế này, kẻ ngốc cũng sẽ không tin!



Nhưng trên thực tế, em gái Tịnh Trần đã tin rồi. Cô bé thế mà thật sự tin rồi!