Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 201 : Khách không mời mà đến

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Tiểu Tịnh Trần là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời!



Trước khi có căn cứ phán đoán mà mình tin tưởng hơn, bé luôn theo thói quen tin tưởng bất kỳ lời nói nào của người khác. Cho dù có người nói với bé trên mặt trăng thật sự có Hằng Nga, bởi vì không có cách nào tự mình lên mặt trăng nghiệm chứng, cũng không được những người bé toàn tâm toàn ý tin tưởng như Cha Ngốc, sư phụ đưa ra câu trả lời tham khảo, thì bé thật sự sẽ tin rằng trên mặt trăng có Hằng Nga. Nói không chừng còn sẽ vẫy vẫy tay với mặt trăng, giống như một chú mèo chiêu tài chào hỏi với chị Hằng trên cung trăng vậy!



Nhưng trừ bé ra, chỉ cần là người có chút chỉ số thông minh đều biết lời cô gái kia là nói láo. Bốn người vừa mới bị tẩn cho một trận bao gồm cả cô gái đều cho là em gái không nhận được câu trả nhất định sẽ đại khai sát giới. Cô gái thậm chí đã chuẩn bị tốt việc nhận lấy cái chết, nhưng…



Em gái đi rồi!



Đi thật rồi!



Cứ như vậy quang minh chính đại, ung dung thong thả, thản nhiên tự đắc rời đi rồi. Chỉ để lại cho bốn người một bóng lưng phóng khoáng ngông nghênh!



Trong hẻm ngõ yên lặng mất hai giây, chân của ba gã đàn ông mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt đều là vẻ vui mừng vì đã sống sót sau tai nạn. Cô gái ôm lồng ngực đau đớn, gào lên giận dữ: “Ba tên ngu xuẩn các người còn ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau đưa tôi đi bệnh viện. Tiện nhân đáng chết, một ngày nào đó phải cho nó đẹp mặt...!”



“Bụp!” Một tiếng vang nhỏ, gã đàn ông không bị thương nặng chỉ có tai là bị sượt qua để lại một vết máu kia liền không tiếng động ngã xuống đất. Mi tâm có một lỗ máu tròn trịa, máu như suối nước nóng phun trào, ồ ồ chảy đầy đất.



Cô gái bị sợ đến mức không cất lên lời, kinh hoàng nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bất kỳ một người khả nghi nào. Hai gã đàn ông còn lại liếc nhau một cái, dứt khoát không thèm quan tâm đến cô gái kia nữa. Bọn họ trực tiếp bò dậy bỏ chạy, giống như sau lưng có trăm con ác quỷ đang truy đuổi. Đáng tiếc, bọn họ còn chưa chạy ra đầu hẻm thì đã lại nghe thấy hai tiếng “Bụp! Bụp!” vang lên. Hai gã theo âm thanh ngã xuống đất, cũng đều xuất hiện một lỗ máu ngay mi tâm, một phát súng liền toi mạng.



Cô gái sợ đến mức cả khuôn mặt đều xám ngắt như tro tàn. Cô ta sợ hãi giãy giụa muốn lẩn trốn, tiếng thét chói tai có thể dọa sợ những chú chim sẻ nhỏ bay ngang qua. Đáng tiếc, đáp lại cô ta chỉ có một viên đạn lóe lên ánh sáng lạnh của kim loại... Sau tiếng hét đó, trong con hẻm nhỏ chỉ còn lại sự yên tĩnh như vốn có ban đầu của nó.




“Phì…” Tiểu Thất không chút khách khí mà phì cười. Tiểu Lục ở bên cạnh cũng nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng sáng: “Anh Năm, anh thật thích nói đùa. Bà già này ít nhất phải lớn hơn bà nội chúng ta đến mười tuổi, sao có thể là bạn từ nhỏ của bà chúng ta được, làm cô còn tạm được!”



Tiểu Thất gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, anh Năm, ánh mắt anh đúng là càng ngày càng kém!”



Phụ nữ hận nhất cái gì? Hận nhất có người nói mình già, hận nhất có người lấy tuổi tác của mình ra nói. Đặc biệt là với những bà già lớn tuổi, tuổi tác chính là tử huyệt của họ. Ba tên nhóc thối giống như kẻ hát người xướng, mỗi câu đều như một mũi tên nhọn đâm vào trái tim luôn hướng đến tuổi trẻ của bà ta ngàn vạn lỗ thủng. Bà ta nhịn rồi lại nhịn, mấy lần muốn nổi đóa cũng đành nhịn xuống, mặt đen như đít nồi, gân xanh nổi lên, khí huyết sôi trào.



Người đàn ông và người phụ nữ bên cạnh bà ta không nhịn được có chút lo lắng: “Mẹ, mẹ bớt giận, bớt giận, bị chọc tức sinh bệnh thì người thua thiệt chính là bản thân mình.”



Bạch Lạc Cảnh cũng sợ bà ta ở ngay tại đây bị chọc tức mà xảy ra mệnh hệ gì, đến lúc đó thật sự không thể nói rõ ràng được. Mắt thấy ông Bạch và bà Bạch đều không định nói, anh không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt: “Được rồi, ba tên nhóc thối các con nói cái gì thế hả, còn không mau xin lỗi bà lão đi.”



Là “bà lão”, không phải “bà cô”, lập trường đã tương đối rõ ràng rồi.



Ba tên nhóc thối liếc nhau một cái, cười đùa hí hửng chắp tay: “Bà lão, chúng cháu chỉ đùa với bà thôi, bà chớ để bụng nhé!”



Biết rõ ba tên nhóc này căn bản chỉ là xin lỗi qua loa lấy lệ, bà ta cũng không có cách gì, chỉ có thể giả vờ rộng lượng phất tay một cái, tỏ vẻ không muốn truy cứu nữa, thật ra thì trong lòng đã tức giận đến mức đau gan. Bà cho là chuyện như vậy là kết thúc rồi sao? Quá ngây thơ rồi!!



Ba vị khách đó không biết nhà họ Bạch trừ bảy đứa cháu trai ra còn có một cô cháu gái hố người nữa. Ngay cả người nhà họ Bạch cũng tạm thời lựa chọn quên mất năng lực tư duy logic giống như thần của đứa cháu gái bảo bối này!