Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 208 : Em gái sát sinh rồi!

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Sau khi suy nghĩ thông suốt, Bạch Hi Cảnh có cảm giác sảng khoái như được giác ngộ. Anh bế Tiểu Tịnh Trần lên. Mặc dù em gái đã mười hai tuổi rồi, nhưng khi được Cha Ngốc ôm trong lòng thì trông vẫn rất hài hòa và ấm áp.



Đối diện với nòng súng đang chĩa tới từ mọi phía, Bạch Hi Cảnh đẩy gọng kính, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười nhạt đẹp như tranh vẽ, giọng nói của anh chính trực bình thản chứa sự ung dung kiêu ngạo với đời: “Tôi ăn chay sáu năm, thì các người thật sự coi tôi thành lão già đã rụng hết răng rồi phải không!”



Lời còn chưa dứt, trên không trung bỗng nhiên vang lên một hồi âm thanh vù vù ầm ĩ. Tiếng ồn ngày càng đinh tai nhức óc, cuồng phong từ mặt đất thốc lên. Gió thổi không chỉ khiến tóc tai, quần áo của mọi người trở nên lộn xộn, mà đến cả phản ứng của bộ não cũng bị rối loạn theo. Máy bay trực thăng ùn ùn kéo tới từ bốn phương tám hướng, xếp từng vòng xen kẽ che phủ cả bầu trời của công viên Thế Kỷ. Cửa máy bay được kéo ra, phía bên trái là một loạt súng máy M60 được nạp đầy đạn, phía bên phải là các tay súng bắn tỉa đang chờ từ trên không trung ngắm xuống đất, chỉ vừa đối mặt đã nắm được quyền chủ động trong tay.



Những người mặc âu phục màu đen dù sao cũng được đào tạo chính quy, có phải hù dọa hay không thì vừa nhìn đã biết. Nhìn máy bay trực thăng rõ ràng là máy bay dân dụng cải tiến, họ biết chắc chắn những chiếc máy bay này không phải viện binh của mình. Họ đưa mắt nhìn nhau, đặc khu quốc gia là khu vực đặc biệt tối cao nhất của đất nước, cho dù là nguyên thủ quốc gia gặp bọn họ cũng phải vui vẻ đón chào. Mẹ nó, tên nhà quê này từ đâu tới mà lại dám dùng thủ đoạn độc ác tàn nhẫn như vậy để uy hiếp đánh bọc sườn bọn họ. Anh ta không sợ chuốc lấy sự trả thù và tấn công điên cuồng của bộ máy nhà nước hay sao?



Bạch Hi Cảnh sẽ sợ ư? Thật ngây thơ quá rồi!! Nếu như Bạch Hi Cảnh biết sợ, thì Hoa Hạ đã không tồn tại một vương quốc độc lập như thành phố S này. Nếu như bộ máy nhà nước thật sự có thể tấn công trả thù anh, thì trên thế giới đã sớm không có Bạch Hi Cảnh rồi!



Mãi cho đến khi một trong số những chiếc máy bay trực thăng đó đáp xuống quảng trường, chữ “Hi” khiêm tốn trên thân máy bay đã rơi vào tầm mắt, thì những người mặc âu phục màu đen mới chậm chạp hiểu ra, sắc mặt liên tục biến đổi. Ở Hoa Hạ, dám trắng trợn làm hành động vây bắt có quy mô và phạm vi lớn như vậy với công dân nước mình chỉ có một người, không còn nghi ngờ gì nữa. Cho dù là đặc khu quốc gia, để không khiến dân chúng hoang mang, bọn họ cũng không dám điều động số lượng vũ trang hỏa lực nhiều như vậy để tiến hành vây bắt tại nơi công cộng, đặc biệt đối tượng bị truy bắt hầu hết đều là dân chúng vô tội bình thường.



Không ai biết Bạch Hi Cảnh rốt cuộc hùng mạnh đến nhường nào, cũng giống như không ai biết tư duy của em gái rốt cuộc kỳ lạ đến độ nào.



Đúng lúc những người mặc âu phục màu đen này đang căng thẳng, hoảng sợ, sửng sốt đến mức không biết phải làm sao. Tiểu Tịnh Trần đang ôm cổ Bạch Hi Cảnh bỗng nhiên cất tiếng khóc lớn “oa oa” khiến cho Cha Ngốc giật mình. Ngay lập tức, những người mặc âu phục màu đen gì gì đó, máy bay trực thăng gì gì đó, kiểm soát hiện trường gì gì đó đều trở thành mây bay. Cả thế giới cộng lại cũng không có gì quan trọng bằng nước mắt của con gái anh.




Tiểu Tịnh Trần trợn mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, phồng mang trợn má, thẹn quá hóa giận: “Ba!”



“Ha ha”. Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần dường như đã khôi phục lại sức sống, Bạch Hi Cảnh không nhịn được cất tiếng cười vang.



Cửa thang máy mở ra, thế giới trước mắt có vô số ánh đèn chiếu rọi sáng như ban ngày, sàn nhà lát gạch men đá cẩm thạch sáng bóng, sạch sẽ đến độ có thể soi gương, bức tường không biết được làm ra từ vật liệu gì, tựa hồ như đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Tiểu Sơn đã chờ ở đó từ rất lâu. Vừa thấy hai cha con xuất hiện, anh lập tức tiến lên đón, dẫn hai người đi qua phòng khách rộng lớn, rẽ vào hành lang được canh gác phòng bị dày đặc, rồi đi tới trước cửa một căn phòng.



Nhẹ nhàng gõ cửa, cửa phòng được mở ra từ bên trong, lộ ra khuôn mặt muốn ăn đòn của Đại Sơn. Trong phòng ngoại trừ anh ra còn có Tống Siêu, Vệ Thủ và Thương Kỳ. Xem ra ba thiếu niên này đã phải đợi từ hôm qua đến giờ, còn về việc cả đêm không về nhà phải ăn nói thế nào với người nhà... Đại Sơn có thể nghĩ ra một trăm cái cớ không giống nhau khiến người ta không có cách nào từ chối.



Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần, các thiếu niên rất vui mừng, nhưng có Bạch Hi Cảnh ở ngay cạnh, nên ngoại trừ việc chào hỏi ra thì đám bọn họ không dám nói gì khác.



Trên bức tường trong phòng có treo một tấm gương thủy tinh một chiều, từ bên này có thể nhìn thấy tình hình ở sát vách, còn ở phía sát vách bên kia lại chỉ nhìn thấy một mặt của tấm gương.



Đây rõ ràng là một phòng thẩm vấn, chỉ có một thiếu niên đang ngồi trên ghế với vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt sợ hãi quan sát xung quanh. Bạch Hi Cảnh cau mày: “Có chắc là cậu ta?”