Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 209 : Em gái nổi giận
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Bạch Hi Cảnh nhíu mày: “Xác định là cậu ta?”
Đại Sơn gật đầu: “Kết quả kiểm tra cho thấy dấu vân tay trùng khớp, hơn nữa cậu ta cũng đã chính miệng thừa nhận. Từ đánh tráo quả bom, kích nổ đến tháo dỡ rồi giấu máy kích nổ, cậu ta đều nói rất chi tiết. Nếu không phải chính tay cậu ta làm, có rất nhiều chi tiết nhỏ sẽ không thể nói ra được như vậy.”
Bạch Hi Cảnh gật đầu, anh không quá để tâm đến chuyện ai là hung thủ. Điều anh để tâm chính là kẻ thật sự đứng sau màn giật dây là ai: “Còn tra được gì nữa?”
Đại Sơn đương nhiên biết điều Bạch Hi Cảnh thật sự muốn là gì. Anh không khỏi cảm thấy hơi lúng túng: “Không có, cậu ta là một cô nhi, các mối quan hệ đều trống trơn. Cậu ta thậm chí không thể nói rõ quả bom đó từ đâu ra, cũng không biết mình tại sao phải tráo đổi quả bom giả thành bom thật, cảm giác… có chút tà môn.”
Bạch Hi Cảnh không nhịn được cau mày, ngón tay thon dài xoa lên cằm, khóe miệng chậm rãi cong lên, trong đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên vẻ sâu xa. Đại Sơn bất giác lùi lại một bước. Nụ cười của đại ca… thật đáng sợ! Hu hu…
“Cậu ta đang nói dối.” Bạch Hi Cảnh đột nhiên mở miệng: “Nếu đã có thể đánh tráo quả bom ngay dưới mí mắt tôi, vậy xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của cậu ta dường như cũng không phải chuyện quá khó nhỉ? Nghĩ cách moi hết những điều mà cậu ta đang giấu giếm ra. Tôi cho phép cậu không… từ… thủ… đoạn nào.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Bạch Hi Cảnh ngắt lời Đại Sơn, sau đó nghiêng đầu, ánh mắt tĩnh lặng: “Đại Sơn, cậu nghĩ tất cả những thứ tôi có được hôm nay là vì cái gì? Hiện tại không dùng thì còn chờ đến khi nào?”
Vẻ mặt của Đại Sơn lập tức trở nên nghiêm túc, trầm giọng đáp lại: “Em biết rồi, đại ca, em bảo đảm sẽ đào hết mạng lưới quan hệ một trăm linh tám đời tổ tông nhà nó lên.”
Bạch Hi Cảnh gật đầu. Đối với anh thì không có thứ gì quan trọng hơn người nhà, nói cách khác, không có thứ gì quan trọng hơn con gái cưng của anh.
“Khụ!” Thương Kỳ đột nhiên phát ra một từ cảm thán. Những người khác nghiêng đầu nhìn cậu ta. Cậu ta liền trợn mắt há miệng chỉ về phía phòng thẩm vấn. Bạch Hi Cảnh không để ý đến cậu ta, chỉ vô thức duỗi tay vòng qua bên người nhưng lại ôm hụt. Anh cúi đầu xuống nhìn, con gái đáng ra nên đứng bên cạnh anh vậy mà lại biến mất rồi?
Bạch Hi Cảnh bất giác ngẩn người. Đại Sơn thận trọng chọc anh rồi chỉ về phía phòng thẩm vấn. Bạch Hi Cảnh quay đầu lại liền nhìn thấy cửa phòng thẩm vấn đang mở. Cô bé dễ thương mặc bộ đồ thể thao màu trắng đang đứng trước mặt cậu thiến niên phạm tội. Vẻ mặt cô bé rất nghiêm túc, khuôn mặt mũm mĩm phồng lên vì tức giận.
Tống Siêu, Thương Kỳ, Vệ Thủ: “…” Bạn học à, chẳng phải cậu ăn chay sao? Làm thế nào mà cả mùi của gà chiên ớt, tôm biển cũng ngửi ra được vậy hả?
Bạch Hi Cảnh: “…” Bít tết nấu chín quá gì đó, Phật Tổ phù hộ, thật ra là anh đã nghe nhầm phải không!
Người có thể trộm long tráo phượng thành công ngay dưới mí mắt Bạch Hi Cảnh, cho dù trông có vẻ xanh xao gầy bé hơn nữa, có yếu ớt hơn nữa thì bản chất vẫn là một kẻ ngông cuồng dám coi khinh tất cả. Cho dù từng câu của em gái đều chính xác, nhưng cũng không thể thay đổi sự kiên quyết cắn chặt răng giữ kín bí mật của cậu ta: “Tôi chỉ có một mình, không có đồng bọn.”
Tiểu Tịnh Trần chu cái miệng nhỏ nhắn lên, dứt khoát nổi giận. Bàn tay bên trái của cô bé đột nhiên duỗi ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chụp lấy cổ tay của thiếu niên kia sau đó dùng sức kéo thật mạnh, còng tay bị căng chặt, góc độ của chỗ cong nơi khuỷu tay cậu thiếu niên có chút không hài hòa. Tuy khớp xương không lệch đi, nhưng cậu ta vẫn cảm giác được sự đau đớn đến mức khuôn mặt cũng phải vặn vẹo. Tiểu Tịnh Trần giơ bàn tay phải lên nắm thành nắm đấm, đốt ngón tay lồi lên tạo thành hình mắt phượng. Cô bé xoay eo, mượn lực xuống tay, mắt phượng trên nắm đấm nhìn qua giống như nhẹ nhàng chạm lên khớp xương khuỷu tay của cậu thiếu niên…
“Răng rắc.” Tiếng xương cốt gãy vụn giống như những thanh bài domino đổ rạp chậm rãi lan ra, khiến người nghe sợ hãi đến sởn gai ốc.
“Á a a!” Cậu thiếu niên ngửa đầu kêu lên thảm thiết, cả người co quắp, run rẩy giãy giụa. Tiếng kêu rên vang vọng khắp phòng thẩm vấn. Dù có cách một bức tường dày, nhưng khi nghe tiếng kêu của cậu ta, Thương Kỳ vẫn không nhịn được run rẩy rụt cổ lại. Đáng sợ quá đi!
Bàn tay Tiểu Tịnh Trần vừa buông lỏng, cả cánh tay phải của thiếu niên liền giống như đống thịt không xương mềm nhũn vắt trên thành ghế. Khuôn mặt cậu thiếu niên vặn vẹo dữ tợn vì đau đớn. Cậu ta điên cuồng rống to: “Giết tao đi, giết tao đi, đồ ác ma nhà mày, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”
Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên, dù cho vừa làm một việc ác đủ để hủy hoại cả đời đối phương, ánh mắt của cô bé vẫn trong vắt như nước suối, nhìn thẳng vào mắt đối phương. Nói từng câu từng chữ: “Làm tổn hại đến những sinh mạng vô tội, các anh mới thật sự là kẻ không được chết tử tế.”
Ngã Phật từ bi, nhưng cũng có lúc Kim Cang trợn mắt giận dữ!
Chỉ cần nghĩ tới những con cá phơi bụng trắng nổi đầy thành mảng trên mặt hồ, chỉ cần nghĩ đến những người lớn, trẻ nhỏ đang vui vẻ dạo chơi trong công viên kia, chỉ cần nghĩ tới việc nếu cô bé không ném quả bom xuống nước thì không biết sẽ có biết bao người phải bỏ mạng oan uổng là Tiểu Tịnh Trần lại muốn đánh người.
Cô bé không đeo vòng trọng lực, không khống chế sức lực mà hung hăng ra sức đánh người.