Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 228 : Kinh nguyệt đến rồi
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Bạch Hi Cảnh giống như một quý ông, rất phong độ bắt tay với mẹ Tiết: “Chào chị.”
Thái độ hữu nghị của Bạch Hi Cảnh trong nháy mắt nhận được thiện cảm của mẹ Tiết. Điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, nho nhã – đây chính là ấn tượng đầu tiên của cô với Bạch Hi Cảnh. Mẹ Tiết bất giác thở phào một hơi, một người đàn ông có thể khiến cho người khác cảm thấy tâm trạng thoải mái như được tắm gió xuân, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cốt nhục chia cách mười lăm năm mà không thể nhận nhau. Mẹ Tiết cảm thấy nếu như người đàn ông trước mặt đây đúng là cha nuôi của Tiết Đồng, thế thì con gái của cô chắc chắn có thể trở về nhà rồi!
Thật sao?? Quá ngây thơ rồi!!
Cái gì mà phẩm chất hoàn mỹ của người đàn ông - điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, nho nhã. Nó chỉ trong phạm vi tầm mắt của con gái bảo bối mới có thể tồn tại trên người Cha Ngốc thôi. Một khi rời khỏi tầm mắt của Tiểu Tịnh Trần, bốn tính từ trên tuyệt đối sẽ rời xa Bạch Hi Cảnh đến mức tám cái sào tre nối lại cũng không chạm tới được.
Mẹ Tiết cảm thấy mình cần phải nói chuyện nhiều hơn với anh Bạch điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, nho nhã này về cuộc sống của con gái mười lăm năm qua, về sự việc quan trọng để con gái nhận tổ quy tông, về... rất nhiều, rất nhiều thứ.
“Anh Bạch, không biết tôi có vinh hạnh được mời anh đến nhà ngồi một lát không?” Trên mặt mẹ Tiết mang theo ý cười hòa nhã nói.
Bạch Hi Cảnh dường như không bất ngờ chút nào. Anh cười hiền lành rồi lắc đầu: “Xin lỗi, bây giờ đã rất muộn rồi, nếu như chị đồng ý thì chúng ta có thể hẹn lịch từ từ nói vào ngày mai, địa điểm do chị quyết định.”
Vốn nghe thấy lời từ chối của Bạch Hi Cảnh, trái tim của mẹ Tiết ngay lập tức vọt lên tới cuống họng, lời phản bác gần như sắp buột ra khỏi miệng, may là lý trí của cô vẫn còn, liền nhanh chóng nhịn xuống, mới nghe thấy đề nghị phía sau của Bạch Hi Cảnh. Thế là sự thực chứng minh, anh Bạch điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, nho nhã quả nhiên là một người tốt!
Mẹ Tiết lưu luyến nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, hy vọng cô bé giờ phút này có thể nói gì đó với mình, cho dù là một câu “Tạm biệt” cũng được. Đáng tiếc, đồng hồ sinh học của Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều rất đúng giờ. Lúc này, cô bé sớm đã lim dim mắt buồn ngủ, tựa vào người Bạch Hi Cảnh ngủ gà ngủ gật rồi. Cuộc đối thoại giữa Cha Ngốc và mẹ đẻ, cô bé không nghe được một từ nào. Không thể không nói, đứng ngủ tuyệt đối là một môn học đòi hỏi kỹ thuật!
Tiểu Tịnh Trần ngồi dậy, gãi mái tóc rối bời, rối rắm suy nghĩ, sau đó quả quyết nói: “Chỉ cần là đồ ba gọi thì con đều thích ăn“.
“Ha.” Bạch Hi Cảnh cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu Tịnh Trần xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, lại đột nhiên cứng đờ. Cô bé hoảng hốt trợn tròn mắt, không hiểu sao lại ngớ người ra, sau đó cái miệng nhỏ mếu máo, hốc mắt ngay lập tức rưng rưng: “Ba ơi!”
Nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh bị dọa đến mức nhảy dựng lên, cuống cuồng ngồi dậy: “Sao vậy?”
Tiểu Tịnh Trần “Oa “ một tiếng liền khóc rống lên: “Ba ơi, con chảy máu rồi, hu hu hu!”
Bạch Hi Cảnh sợ tới mức tim thiếu chút nữa ngừng đập. Anh vội vàng kéo Tiểu Tịnh Trần, kiểm tra tỉ mỉ từ đầu đến chân: “Bị thương chỗ nào rồi? Có đau không? Mới ngủ có một giấc thôi mà, sao lại có thể tự nhiên bị thương được? Tối qua cũng không xảy ra chuyện gì...”
Tiếng lẩm bẩm lo lắng bỗng im bặt, Bạch Hi Cảnh giống như bị ác quỷ bóp chặt cổ họng vậy, gắt gao nhìn chằm chằm vết máu đỏ sẫm loang lổ trên đệm, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang tím, từ tím chuyển sang đen, từ đen chuyển sang xanh lá cây, sau đó, dừng lại ở “màu đỏ“.
Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo bị nhiễm từng tầng ửng đỏ, giống như ánh sáng mặt trời xung quanh, chiếu rọi ra màu sắc còn kiều diễm hơn cả hoa đào.
Khuôn mặt của Bạch Hi Cảnh trực tiếp đỏ tới tận mang tai, hơn nữa còn tiếp tục lan ra đến cổ. Anh bất lực ôm trán, xấu hổ che mặt lại, hung hăng nghiến răng. Tối qua anh mới vừa vì việc con gái đã lớn rồi, không thể ngủ chung giường với cha được nữa mà xót xa, tan nát cõi lòng, đau đớn, quặn thắt tim gan, hôm nay vừa sáng ra thì bà dì (kinh nguyệt) đã tự đến nhà hỏi thăm rồi. Con mẹ nó, đừng có linh ứng nhanh như vậy chứ? Lật bàn.