Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 229 : Tiếng răng rắc quyến rũ
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Ngày hai mươi lăm tháng mười hai là ngày lễ Giáng Sinh. Ngày hôm đó, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi!
Lần đầu có kinh nguyệt là một giai đoạn mà mỗi một cô gái đều phải trải qua trong cuộc đời. Điểm không giống nhau là, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, người ở bên cạnh mình là ai.
Trong cuộc đời của Tiểu Tịnh Trần, người quan trọng nhất là phương trượng sư phụ, người để tâm đến cô bé nhất dĩ nhiên chính là Cha Ngốc. Nhưng Cha Ngốc là một người đàn ông, hơn nữa lại còn là một người đàn ông tốt, độc thân, chưa từng kết hôn, luôn giữ mình trong sạch. Đối với vấn đề này của con gái, anh đơn thuần cũng chỉ là một người ngoài ngành thôi!
Do đó, trong khoảng thời gian ngắn, Cha Ngốc và con gái ngốc chỉ có thể mắt to trừng mắt bé, ngồi trên giường, bốn mắt nhìn nhau không nói câu nào.
Tiểu Tịnh Trần mếu máo, đôi mắt to ngân ngấn nước, muốn rơi mà vẫn chưa rơi. Bạch Hi Cảnh thấy vậy mà lòng quặn thắt. Thế là, Cha Ngốc quả quyết xuống giường lấy laptop ra, lên mạng tìm hiểu.
Lên mạng tìm hiểu các bước xử lý kinh nguyệt gì gì đó, không thể không nói, Cha Ngốc à, anh quả nhiên cũng là một đóa hoa khác người!
Sau khi tìm thấy thông tin mình cần, Bạch Hi Cảnh lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại: “... Đi mua hai gói băng vệ sinh về đây.”
“Loảng xoảng!” Bức tượng điêu khắc một người đàn ông trần truồng có tên là “Đại Sơn” lăn từ trên giường xuống dưới đất, vỡ thành từng mảnh vụn. Tiểu Sơn nghiêng người nằm trên giường, một tay chống má, mắt liếc xéo nhìn những mảnh vụn đang cố gắng phục hồi về trạng thái ban đầu: “Anh lại bị làm sao vậy?”
Đại Sơn ai oán ngẩng đầu lên, hàm răng cắn chặt ga giường, muốn cười nhưng lại không dám cười, muốn khóc mà lại không khóc được, chỉ có thể vặn vẹo xoắn xuýt các kiểu. Băng vệ sinh cái gì chứ, quả là sét đánh đến độ cả khuôn mặt của anh ta cũng đỏ như máu rồi!
Sau nửa tiếng đồng hồ, Đại Sơn ôm hai gói băng vệ sinh đến trước cửa phòng tổng thống. Chẳng đợi anh gõ cửa, cửa phòng đã tự mở ra, một bàn tay xương khớp rõ ràng chìa ra lấy đi thứ đồ trong lòng anh. Sau đó “cạch” một tiếng, đồng chí công thần Đại Sơn không chút lưu tình nào bị chặn ở ngoài cửa.
Bạch Hi Cảnh ngồi xổm trên giường, trên tay cầm một miếng băng sinh, tuần tự làm theo các bước đã tra được trong máy tính, mặt không chút thay đổi cố gắng trấn tĩnh lên lớp vệ sinh sinh lý cho con gái. Tiểu Tịnh Trần xoắn xuýt cau mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào động tác loay hoay BVS của Cha Ngốc. Bộ dạng nghiêm túc của cô bé như đang làm một bài nghiên cứu khoa học vô cùng nghiêm cẩn về nhân loại. Tiếp theo sau Đại Sơn, Bạch Hi Cảnh cũng bị sét đánh đến nỗi mặt đỏ như máu.
Đợi đến khi Tiểu Tịnh Trần rửa ráy sạch sẽ, thay xong quần áo cũng đã là một tiếng sau rồi. Chiếc quần lót nhỏ lần đầu tiên được tiếp xúc thân mật với kinh nguyệt không có gì ngạc nhiên đã bị Bạch Hi Cảnh hủy đi toàn bộ không để lại dấu vết gì, bao gồm thêm cả ga giường, chăn đệm bị dính máu. Bạch Hi Cảnh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai biết được bộ dạng muốn khóc của anh ngày hôm nay.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Tịnh Trần, cả trái tim của mẹ Tiết liền trở nên mềm nhũn. Cô không tự chủ được mà nở một nụ cười chân thành: “Tịnh Trần!”
Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn cô, dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười, làm lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh: “Cháu chào dì!”
Nghe thấy tiếng “dì” này, mẹ Tiết vừa xót xa vừa cảm động, ít nhất con gái cũng đã cười với cô, chào hỏi cô rồi, nhưng nếu như “dì” có thể đổi thành “mẹ”, vậy thì thật là hoàn hảo.
Đối với hành động vì con gái mà coi như không nhìn thấy mình của mẹ Tiết, Bạch Hi Cảnh không để ý chút nào. Anh ra hiệu cho họ ngồi lên chiếc sofa đối diện, “Mời ngồi.”
Mẹ Tiết ngồi xuống đối diện với Bạch Hi Cảnh, Tiết Bồng và Tiết Khải ngồi hai bên của cô. Đại Sơn vừa quay bước, liền đặt mông trực tiếp ngồi lên tay vịn của ghế sofa ở bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, sau đó dùng bàn tay tội ác quấn mái tóc dài của em gái mà nghịch. Tiểu Tịnh Trần bĩu môi, trừng mắt, bàn tay nhỏ nắm chặt giơ lên ra uy: “Chú Đại Sơn, chú lại dám làm gãy tóc cháu, cháu sẽ đánh chú!”
Đại Sơn học theo bộ dạng của cô bé, hai mắt trợn tròn lên: “Là nó tự gãy đấy chứ, sao lại trách chú được!”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Im lặng ngây người hai giây, trực tiếp nắm lấy ngón tay đang quấn lấy mái tóc dài của mình, dùng lực bẻ “răng rắc!”
Đại Sơn đau đến nỗi lập tức toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh duy trì vẻ mặt ung dung, khóe mắt liếc về phía đối diện không để lại dấu vết nào. Sắc mặt Tiết Khải trong nháy mắt tái đi. Vẻ mặt của Tiết Bồng cũng đen lại. Nụ cười của mẹ Tiết đông cứng trên khuôn mặt.
Chỉ vì người ta cuốn tóc con nghịch một tí, vậy mà con lại trực tiếp bẻ gãy ngón tay của người ta rồi!!
Mẹ kiếp, con gái à, con cũng quá hung ác rồi đó!
Đại Sơn bình tĩnh bẻ ngón tay bị vặn trật khớp trở về vị trí cũ, hình nhân bé nhỏ ở trong lòng cười như điên, tung hoa reo hò – Cho mấy người ngấp nghé muốn có được em gái nhà chúng tôi, cho mấy người ham muốn có được con gái ngốc nghếch nhà chúng tôi nè, sợ chưa hả, đồ nhát gan, hừ hừ!