Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 230 : Đối chọi, toàn thắng

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Tiểu Tịnh Trần có tài năng về vũ lực trời cho mà không ai có thể sánh bằng, nhìn như chỉ nhẹ nhàng vặn một cái, nhưng thực ra là bẻ các đốt ngón tay hơi trật khớp ra một chút mà thôi, căn bản là không thể tổn thương đến xương cốt. Từ nhỏ tới lớn, trò chơi bẻ ngón tay kiểu như thế này, cô bé không biết đã chơi với người ngứa ngáy tự tìm ngược như Đại Sơn không biết bao nhiêu lần rồi. Kết quả là kỹ thuật bẻ ngón tay của cô bé ngày càng tốt, sức chịu đau của Đại Sơn lại càng ngày càng kém đi.



Bạch Hi Cảnh lạnh lùng quét mắt nhìn Đại Sơn, xoa đầu khen ngợi Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần mặt mày cong thành hình trăng non.



Sống cùng nhau mười năm, cho dù là Đại Sơn hay là Bạch Hi Cảnh đều đã quen với lối tư duy bạo lực của Tiểu Tịnh Trần. Từ nhỏ cô bé đã không giỏi về ăn nói, bình thường, chỉ cần không nói ra được thì cô bé đều thích trực tiếp động thủ. Hơn nữa giữ vững nguyên tắc “Ngã Phật từ bi”, cô bé chỉ chút giận một chút, dường như sẽ không làm để lại vết thương lâu dài cho người khác. Đương nhiên, trừ đại sư Duyên Sân bị chỉnh đến bại liệt ra!



Kiểu “từ bi” này Bạch Hi Cảnh hiểu, Đại Sơn hiểu, Tiểu Sơn hiểu, thậm chí Màn Thầu, Thái Bao, Quả Cà đều hiểu. Nhưng ba người họ Tiết ở trước mặt đây lại không hiểu được!



Tiết Khải kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nghe lời như một cô con gái ngoan ngoãn, trong lòng liền sởn gai ốc. Mẹ kiếp, đứa em gái này còn hai mặt hơn cả Tiết Đan. Nếu như nó thật sự nhận tổ quy tông thì... ông đây phỏng chừng cách cái chết không xa nữa rồi!



Tiết Bồng lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, ngón tay nhẹ nhàng day mi tâm, nhìn Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh ung dung. Anh ta khẽ xì một tiếng, nụ cười lạnh chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh.



Mẹ Tiết thiếu chút nữa phun máu ngất xỉu tại chỗ. Sắc mặt của cô trắng bệch nhìn Tiểu Tịnh Trần bằng ánh mắt khó có thể tin được. Đây là một thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh, dịu dàng, hướng nội, so với đứa con gái nhỏ mà cô đã mơ thấy vô số lần là hoàn toàn trùng khớp. Nhưng ai ngờ rằng thiếu nữ xinh đẹp, điềm tĩnh thế này lại có bản tính hung bạo vũ lực như vậy. Mười lăm năm qua rốt cuộc là con bé đã trải qua cuộc sống như thế nào? Cha nuôi của con bé rốt cuộc đã dạy dỗ con bé như thế nào?



Mẹ Tiết sinh ra trong gia đình dòng dõi Nho học. Trong lòng cô, con gái thì phải dịu dàng, hiền thục, lễ nghĩa, tao nhã và quý phái. Nhưng mà, con gái của cô, con gái bảo bối mà cô thất lạc mười lăm năm khó khăn lắm mới tìm lại được, so với hình tượng cô con gái hoàn hảo trong lòng cô lại cách nhau quá xa, quá xa!



Bạch Hi Cảnh dường như không nhìn thấy ánh mắt như khiển trách của mẹ Tiết, cứ thế cuộn lọn tóc dài của Tiểu Tịnh Trần trên ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch: “Chị Tiêu, có điều gì chị cứ nói thẳng, thời gian của tôi không nhiều.”
Bạch Hi Cảnh trái lại rất bình tĩnh, “Cậu cũng nói là ‘nếu như ở thành phố S’. Đây là Thượng Kinh. Cậu khiêm tốn lại một chút cho tôi. Tôi đến đây đã kinh động đến rất nhiều người rồi. Những người đó bây giờ đều đang trong tình trạng thần hồn nát thần tính như đối mặt với kẻ địch mạnh, gây ra chuyện phiền phức gì thì không có ai chùi đít cho cậu đâu.”



Nghe vậy, Đại Sơn lập tức khô héo. Từ sau sự việc bị tập kích bằng súng ba năm trước, Bạch Hi Cảnh một trận càn quét nắm trọn thành phố S trong lòng bàn tay. Ba năm nay, cả Hoa Đông đều đã bị anh nuốt trọn. Thượng Kinh đối với người đàn ông truyền kỳ này đúng là vừa yêu vừa hận, một mặt muốn cố hết sức lôi kéo anh, một mặt lại sợ anh tiếp tục mở rộng phạm vi khống chế, thật tình là vô cùng mâu thuẫn, vô cùng rối rắm. Nhưng ai cũng không thể phủ nhận, chính bởi vì có vị đại BOSS như Bạch Hi Cảnh đứng canh cổng cho nên khu vực duyên hải Hoa Đông thật đúng là quốc thái dân an.



Trước kia đất nước ngoại bang thích ăn đòn thường xuyên làm ra những sự kiện để khiêu khích, giày vò bộ đội Hoa Hạ. Chính phủ trung ương vì áp lực nhiều mặt chính trị như hữu nghị ngoại giao, chủ nghĩa nhân đạo, Liên hiệp quốc… chỉ có thể tranh cãi các kiểu với chính phủ nước đó, khiến cho bầu không khí vùng biên cương trở nên rất ngột ngạt, rối loạn. Kể từ sau khi Bạch Hi Cảnh tiếp nhận, anh quả quyết coi thường những áp lực phía trên, trực tiếp trấn áp quyết liệt.



Việc này vừa xảy ra, chính phủ Hoa Hạ phải gọi là nở mày nở mặt, nhảy nhót đắc ý. Mặc dù vẫn phải chịu các loại áp lực bên trên không dám công khai tỏ vẻ vui mừng ủng hộ, nhưng quãng thời gian đó, bầu không khí của cả Thượng Kinh đều trở nên sôi nổi hơn rất nhiều.



Bạch Hi Cảnh là một người đàn ông yêu nước, điểm này là không thể nghi ngờ được, đồng thời anh cũng là một người đàn ông sát phạt máu lạnh. Trừ khi anh vui vẻ, bằng không anh sẽ không nể mặt bất cứ một người nào. Cho nên, khi Bạch Hi Cảnh đột nhiên xuất hiện ở Thượng Kinh, tự nhiên sẽ gây ra nỗi hoảng loạn không nhỏ cho những người tầng lớp trên, chính là sợ người anh em này nhất thời nghĩ không thông, trực tiếp thò bàn tay đen từ Hoa Đông đến Thượng Kinh, thế thì Hoa Hạ chắc chắn sẽ loạn lên mất.



Tiểu Sơn gõ cửa bước vào phòng, đem một chồng thiệp mời đẹp đẽ đặt lên trên bàn trà. Khóe miệng Bạch Hi Cảnh hơi co giật, có chút nhức đầu: “Không phải nói rồi sao, bất cứ lời mời của người nào cũng từ chối, ông đây rất bận, không có nhiều thời gian giằng co vớ vẩn với bọn họ.”



Tiểu Sơn mở đôi mắt cá chết lạnh lùng, cứng nhắc nói “Em biết, thời gian của anh đều dùng để đại tiểu thư giày vò các kiểu rồi!”



Bạch Hi Cảnh:“...”