Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 235 : Dám đánh cuợc hay không

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Ước mơ duy nhất từ nhỏ đến lớn của Tiểu Tịnh Trần chính là có thể cạo đầu đi tu, ngồi dưới tọa của Phật Tổ chuyên tâm tu hành. Với tuệ căn của cô bé, rất có hy vọng sẽ trở thành một vị cao tăng đắc đạo, thậm chí có thể tiếp quản vị trí của phương trượng sư phụ, trở thành trụ trì mới của chùa Bồ Đề.



Thế nhưng, mười năm trước, do sự hãm hại ấu trĩ của Bạch Lạc Thần, cô bé đã phạm phải huân giới*. Ba năm trước, một quả bom làm nổ tung cả một hồ cá, cô bé đã phạm sát giới. Còn hôm nay, trong một tình huống không hiểu ra làm sao, cô bé đã uống Bloody mary, phạm phải tửu giới. Bốn đại giới luật của Phật gia, ngoại trừ sắc giới, xem như là cô bé đã phạm hết rồi. Cứ như vậy, cô bé làm sao có thể xuất gia được nữa, làm sao thành Phật được nữa. Đây quả thực là vạn kiếp bất phục!



* Huân giới: cấm ăn mặn.



Bạch Hi Cảnh lấy tay che trán, vừa không biết phải làm sao vừa cảm thấy buồn cười. Nhưng anh biết, hiện tại bản thân tuyệt đối không được cười, nếu không con gái nhất định sẽ giận anh. Ổn định lại tâm trạng, Bạch Hi Cảnh dịu dàng cất tiếng khuyên nhủ: “Tịnh Trần, ba đã nói với con rất nhiều lần rồi. Con đã không còn là hòa thượng nữa, nên không cần phải tuân thủ những thanh quy giới luật đó. Hơn nữa, cho dù con không phá giới, thì con cũng không thể làm hòa thượng được. Con quên rồi sao, con là con gái, lẽ nào con muốn xuất gia làm ni cô?”



Tiểu Tịnh Trần theo bản năng lắc đầu, ni cô cái gì chứ, cô bé trước giờ đều chưa từng nghĩ tới, cho dù thân ở nơi nào, tấm lòng hướng về Phật Tổ của cô bé vẫn luôn thuần khiết và thành tín. Cô bé muốn quay về chùa, là vì ở đó có sư phụ quan trọng với cô bé nhất, có các sư huynh yêu thương cô bé nhất, có các sư điệt đáng yêu nhất. Đã nhiều năm như vậy, cô bé vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi đến lúc mình đủ mười tám tuổi, đủ trưởng thành. Thế nhưng, tuổi mười tám thì ngày càng đến gần, còn cô bé thì lại ngày càng cách xa Phật Tổ, hu hu!!



“Nhưng mà, con đã phá nhiều giới như vậy, Phật Tổ thật sự sẽ không tức giận sao?” Tiểu Tịnh Trần lo sợ bất an ấp úng nói.



“Đương nhiên là không rồi.” Bạch Hi Cảnh quả quyết tẩy não cho cô bé: “Rượu thịt qua đường ruột, Phật Tổ ở trong tâm. Chỉ cần trong lòng con có Phật, như vậy là đủ rồi.”



“Thật ạ?” Tội nghiệp.



“Thật!” Chắc như đinh đóng cột.



“Dạ, lời ba nói luôn luôn đúng.” Nghiêm túc.



“Ngoan!” Tung hoa reo hò!



“Rượu thịt qua đường ruột, Phật Tổ ở trong tâm” là câu nói mà Phật sống Tế Công truyền lại, nhưng người đời chỉ biết đến hai câu này, chứ không biết thực ra phần sau còn có hai câu nữa mới là quan trọng nhất. Đương nhiên, Bạch Hi Cảnh biết rõ, nhưng anh tuyệt đối sẽ không nói và cũng không thể nói cho Tiểu Tịnh Trần biết.
Đương nhiên, dùng bạo lực cướp đoạt là thủ đoạn của bọn lưu manh thổ phỉ. Chị ta chỉ thích làm cho đối phương cam tâm tình nguyện, tự động tự chủ ở bên cạnh mình.



Chị Thất thản nhiên nhấp một hớp rượu “khi tỉnh mộng”, chờ đợi câu trả lời của Tiểu Tịnh Trần. Câu trả lời này, hầu như chẳng có gì phải lo lắng, vì theo lẽ thường thì khi bị nói khích như vậy, người bình thường đều sẽ bằng lòng đánh cuợc. Suy cho cùng, bất kể thắng hay thua, bản thân đều không phải chịu thiệt, hơn nữa chỉ với một câu nói, có thể ăn chơi miễn phí thoải mái ở Thượng Kinh, sao mà không chịu chứ!



Thế nhưng, em gái là người bình thường sao? Cô bé sẽ hiền lành thuần khiết làm theo lẽ thường ư? Thật quá ngây thơ rồi!



Trong ánh mắt nhất định phải có được của chị Thất, Tiểu Tịnh Trần quả quyết lắc đầu: “Không muốn.”



Chị Thất lập tức cứng đờ, nhất thời chưa kịp phản ứng lại: “Cái gì?”



Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh nhìn vào mắt của chị Thất, nói: “Em không đánh cuợc với chị.”



Ánh mắt chị Thất lóe lên, liếc xéo, cười: “Em không có lòng tin với ba mình sao?” Đoán rằng lời khích tướng chưa đủ nên chị ta còn định khích thêm, khích tướng khích tướng, phải “khích” cho bằng được.



“Không, em không có lòng tin với chị.” Vẻ mặt Tiểu Tịnh Trần rất nghiêm túc.



Bàn tay đang chống lên lưng ghế sofa trượt xuống, chị Thất suýt chút nữa thì té ngã: “Cái gì?”



“Tại sao em phải vì một câu nói của chị mà đem ba em ra đánh cuợc. Mặc kệ điều chị nói là đúng hay sai, đó đều là lời chị nói, ba em chưa từng nói vậy. Em với chị lại không thân quen, tại sao em phải nghi ngờ ba vì lời chị nói. Người như chị thật khó hiểu!”



Chị Thất kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ngây người nhìn ánh mắt kiên định của Tiểu Tịnh Trần. Đáy mắt trong suốt sáng long lanh yên ả không gợn sóng như hồ nước giữa núi rừng bao la, nhưng lại khiến cho người ta không tự chủ được mà rơi sâu vào trong đó, không cách nào thoát ra được. Chị Thất ngây người một hồi lâu. Không biết đã nghĩ thông suốt được gì, chị ta chậm rãi lấy tay che mặt, vai rung rung, tần suất rung càng ngày càng mạnh. Cuối cùng, chị ta đột nhiên không nhịn được mà cất tiếng cười lớn.