Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 236 : Chị thất yêu em gái
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Bản thân Chị Thất cũng là một truyền kỳ, chị ta ở Thượng Kinh cũng giống như Bạch Hi Cảnh ở thành phố S vậy. Chỉ có điều cô gái này bi thảm hơn Bạch Hi Cảnh một chút. Bạch Hi Cảnh có được thành tựu như ngày hôm nay là bởi vì lúc còn nhỏ anh bị mắc chứng thiếu hụt nhân cách. Ông Bạch, bà Bạch đã đưa anh lên chùa Bồ Đề tu hành mười năm. Với trí tuệ của anh, trong khoảng thời gian mười năm này những thứ học được cũng đủ để anh khinh thường cả thiên hạ, nhưng Chị Thất...
Chị Thất xếp thứ bảy trong nhà, cho nên mới gọi là Thất Đồng. Cha chị ta nổi tiếng là một kẻ phong lưu, trên chị ta còn có sáu người anh trai, hơn nữa mẹ của mỗi người đều không giống nhau. Gia sản của người cha phong lưu không nhỏ, dĩ nhiên sẽ xảy ra cuộc chiến tranh đoạt tài sản giữa con cái trong nhà. Hơn nữa, bởi vì không phải là cùng một mẹ sinh ra cho nên giữa anh em trong nhà căn bản không có chút tình thân nào, chỉ có những tính toán và âm mưu.
Chị Thất nhỏ tuổi nhất, hơn nữa lại là cô con gái duy nhất. Chị ta vốn dĩ không có chút ý nghĩ cướp đoạt tài sản nào. Nhưng biết làm sao được khi trên người chị ta cũng mang dòng máu của cha. Sáu người anh tranh giành nhau một mất một còn, sao có thể buông tha cho đứa em gái nhỏ nhất làm ngư ông đắc lợi được. Thế là, Chị Thất bi kịch rồi.
Chị Thất vốn dĩ cũng là một cô gái tốt và lương thiện. Mặc dù đám anh trai bức ép từng bước, nhưng chị ta luôn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn bị ép tới bước đường cùng.
Bất kỳ ai cũng có khát vọng muốn sống, Chị Thất đương nhiên cũng không ngoại lệ. Cuối cùng, con giun xéo lắm cũng quằn, Chị Thất không chịu được mà bùng nổ. Chị ta quả quyết giết chết cả sáu người anh trai của mình, giam lỏng người cha phong lưu thành tính, từng bước từng bước tiếp quản sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Hoa. Cuối cùng, khi người cha vô dụng kia tự sát mà chết, Hoa Thất Đồng quang minh chính đại thừa kế tất cả sản nghiệp, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Chị Thất hiểu được giấu tài hơn Bạch Hi Cảnh. Ngoài những người thuộc tầng lớp quý tộc ra, những người bình thường không mấy ai biết đến sự tồn tại của Chị Thất.
Những năm gần đây, chị ta không ngừng phát triển, mở rộng thế lực trong tay, lập ra một vương quốc ngầm của riêng mình ở Thượng Kinh, đợi đến khi những người trên mặt đất phát hiện ra thì đã quá muộn rồi. Bạch Hi Cảnh ở thành phố S bọn họ đã không dám động vào, huống chi là Chị Thất nắm trong tay cả Thượng Kinh.
Bạch Hi Cảnh nắm trong tay Hoa Đông giàu có và đông đúc, Chị Thất nắm trong tay trung tâm chính trị Thượng Kinh. Hai người một nam một nữ, một Nam một Bắc, bọn họ đều biết đến sự tồn tại của đối phương, nhưng từ trước đến nay chưa từng gặp mặt. Cũng giống như hiện tại, Chị Thất không biết vừa rồi khi Tiểu Tịnh Trần gọi điện thoại, người ở đầu dây bên kia chính là Bạch Hi Cảnh trong truyền thuyết. Bạch Hi Cảnh cũng không biết, người ngồi bên cạnh con gái bảo bối của mình chính là Chị Thất trong truyền thuyết.
Đã từng được chứng kiến thói trăng hoa của cha, từng lĩnh giáo sự độc ác, xảo quyệt, thâm độc của các anh trai, Chị Thất quả quyết vô cảm với đàn ông, thế là chị ta trở thành đồng tính!
Chị Thất thích con gái, điều này không phải là bí mật gì. Kết thông gia, dùng sắc để dụ dỗ từ trước đến nay là con đường tắt nhanh nhất dẫn đến thành công. Từ khi Chị Thất bắt đầu thành danh, đã vô số các cô gái liên tiếp nhào tới, muốn giành lấy sự ưu ái của Chị Thất, cho dù bản thân không phải là đồng tính luyến ái, nhưng vì danh lợi và tiền tài mà Chị Thất có thể đem đến, vì cha mẹ và gia tộc của mình, bọn họ cũng sẽ cưỡng ép bẻ cong giới tính. Đáng tiếc, quan niệm thẩm mỹ của con gái đối với con gái không giống với quan niệm thẩm mỹ của con trai đối với con gái.
Gân xanh của Chị Thất nổi lên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể túm lấy cô bé hố chị này lại mà hung hăng đánh cho một trận, nhưng... chị ta đang lái xe!
Chị Thất kìm nén đến mức rất lâu không nói tiếng nào. Tiểu Tịnh Trần cũng không quá để tâm. Cô bé nghi hoặc quay đầu nhìn về phía sau, nhíu mày xoắn xuýt.
Cho dù là bực bội thế nào đi chăng nữa thì Chị Thất cũng không thể thờ ơ với nỗi băn khoăn của cô bé: “Sao thế?”
“Người phía sau hình như vẫn luôn đi theo chúng ta.” Tiểu Tịnh Trần nói.
Chị Thất nghi hoặc liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, theo sau là một chiếc xe con màu bạc. Trong dòng xe cộ đông nghịt này, xe cộ chắc chắn là từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau, phía sau có xe không hề kỳ lạ chút nào. Hơn nữa Chị Thất nhớ rất rõ, khi đi từ con đường chỗ quán bar ra, chiếc xe đi ngay phía sau bọn họ chính xác là chiếc xe Santana màu đen, qua hai giao lộ, chiếc Santana kia đã rẽ sang một hướng khác rồi. Sau đó một chiếc xe BMW màu đỏ đã nhân cơ hội chạy chen vào từ một con đường khác. Lại qua hai giao lộ nữa, chiếc BMW cũng chuyển hướng đi mất. Qua hai giao lộ nữa, một chiếc Audi màu trắng lại chen vào...
Những điều này hẳn là hiện tượng giao thông rất bình thường, thế là Chị Thất nói: “Chắc em nhìn nhầm rồi!”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Không phải, rõ ràng là cùng một người mà.”
Nghe giọng nói đầy tự tin của Tiểu Tịnh Trần, Chị Thất vô thức nhíu mày: “Em chắc chắn?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, chỉ vào cái mũi của mình: “Em không ngửi nhầm đâu.”
Chị Thất: “...” Chị ta đột nhiên tỏ vẻ rất không chắc chắn!