Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 237 : Di chứng
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Chị Thất từ trước đến nay không phải là người do dự thiếu quyết đoán, có vài việc thà tin là có còn hơn là không. Thế là, ở giao lộ tiếp theo, chị ta nhân lúc đèn xanh chuyển sang đèn đỏ liền quả quyết phóng xe vượt qua ngã tư. Chiếc xe phía sau liền bị kẹt lại ở chỗ đèn đỏ.
Vô lăng đột ngột đổi phương hướng, Chị Thất phát huy kỹ thuật lái xe siêu việt của mình, chiếc xe tựa như âm hồn xuyên qua dòng xe cộ đang tắc nghẽn. Rõ ràng là nơi xe cộ đông đúc đến mức không có kẽ hở, cũng không biết là chị ta lái như thế nào mà có thể mở ra một con đường máu trong kẽ hở giữa hàng ngàn hàng vạn chiếc xe, một đường như tên bắn đi xa.
Dòng xe vốn dĩ đang tiến lên rất trật tự, không hiểu sao lại loạn cả lên. Mấy chiếc xe bắt đầu điên cuồng tăng tốc chuyển hướng đột ngột, muốn xuyên qua đoạn đường đông đúc đuổi theo chiếc xe thể thao màu đen đã biến mất không chút dấu vết. Đáng tiếc, kỹ thuật của những tài xế kia rõ ràng không cùng đẳng cấp với Chị Thất, chỉ có thể nhìn theo chấm đen biến mất trong bóng đêm mà bóp cổ tay thở dài.
Chị Thất có thể nhìn thấy rõ ràng từ kính chiếu hậu dòng xe cộ hỗn loạn phía sau. Bọn họ quả nhiên là bị theo dõi. Chị Thất không nhịn được quay đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh ung dung ngồi bên cạnh mình, đột nhiên cảm thấy mình dường như đã nhìn lầm rồi. Em gái nhỏ này rõ ràng không ngốc nghếch giống như vẻ bề ngoài. Ít nhất thì cảm nhận về nguy hiểm của cô bé rất nhạy cảm, chỉ cần một chút mùi hương đã có thể ngay lập tức phát hiện ra mình bị theo dõi... Quả nhiên là một đóa hoa khác người!
Chị Thất đang chuẩn bị mở miệng hỏi vài câu, đột nhiên không hiểu sao lại cảm thấy một trận khí lạnh dọc theo sống lưng chạy thẳng lên trên, lông tơ sau gáy dựng thẳng đứng, kèm theo sự run rẩy thường xuất hiện khi đối diện với nguy hiểm. Chị Thất không kịp nghĩ nhiều, chị ta quả quyết đưa tay về phía sau gáy của Tiểu Tịnh Trần, ấn cô bé cúi xuống ghế, đồng thời chuyển hướng vô lăng. Chiếc xe ngoặt sang một hướng khác, văng ra một đoạn khá xa theo phương ngang. Cùng lúc vang lên hai tiếng chấn động “Pằng… pằng...“. Hai viên đạn không hề đoán trước đột nhiên bắn vào cửa kính phía sau xe, nhưng chỉ để lại vết tích mờ nhạt, cửa kính xe đừng nói là vỡ, đến một chút vết nứt cũng không có.
Kính chống đạn cái gì chứ, quá hố tay súng bắn tỉa rồi!
Nghe thấy tiếng súng, Tiểu Tịnh Trần bất giác run lên, nỗi đau xuyên lồng ngực như giòi bọ trong xương bàn chân dấy lên trong lòng cô bé. Tay chân Tiểu Tịnh Trần lạnh buốt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô bé, trong lòng Chị Thất không khỏi luống cuống, ngón tay không tự giác được nhẹ nhàng xoa gáy Tiểu Tịnh Trần, dưới chân dùng sức đạp chân ga, chiếc xe như rắn luồn lách trong trận địa xe hơi, nhanh chóng vọt đi. Tiếng súng vẫn cứ theo sát phía sau.
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu không nói một lời, bàn tay nhỏ lại không tự chủ được mà nắm chặt lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng ánh lên tia u ám trong màn đêm.
Kỹ năng bơi của Chị Thất dường như không tốt bằng Tiểu Tịnh Trần, bơi chưa được bao lâu chị ta liền có dấu hiệu mất sức. Những viên đạn phía sau đã không còn dày đặc như lúc trước nữa, Tiểu Tịnh Trần gắt gao kéo Chị Thất, cố gắng đi lên bờ.
May mà dòng sông này không rộng lắm, hai người bơi khoảng mười phút, nửa đường Chị Thất vật lộn ngóc đầu lên trên mặt nước hai lần để lấy hơi, bọn họ cuối cùng cũng đến bờ đối diện. Bên bờ đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại không có người nào, nghĩ thôi cũng biết, bây giờ đã là mấy giờ rồi, trời lại mưa, ai mà lại nhàn rỗi chạy tới đây ngắm cảnh sông chứ?
Hai người sử dụng cùng lúc cả tay lẫn chân bò lên trên bờ, ngồi trên mặt đất thở hổn hển. Có lẽ là nước sông quá lạnh, đã lặn dưới nước hơn mười phút, thể lực của hai người đã tiêu hao đi rất nhiều, sắc mặt của bọn họ có chút trắng bệch, môi run run không có chút sắc máu.
Nghỉ một lúc lâu, Chị Thất mới đứng dậy đưa tay kéo Tiểu Tịnh Trần lên, kết quả còn chưa kéo được em gái, cả người chị ta đã mất thăng bằng mà lảo đảo, thiếu chút nữa lại ngã xuống dòng nước. May mà Tiểu Tịnh Trần phản ứng nhanh, đỡ lấy chị ta. Chị Thất cười không ra tiếng: “Cảm ơn!”
Tiểu Tịnh Trần lại lần nữa hé miệng cười. Hai người dìu nhau đi đến con đường cái bên bờ sông.
Cứ thế đi, Tiểu Tịnh Trần cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Bây giờ cả người bọn họ đều ướt sũng nước, dìu lẫn nhau, sờ trên người đối phương toàn là nước là chuyện bình thường, nhưng nước sông lạnh, khiến cho nhiệt độ cơ thể họ cũng giảm xuống, nhưng tại sao cô bé dìu Chị Thất, trong lòng bàn tay lại có cảm giác ấm áp? Cái này không hợp lý!!
Tiểu Tịnh Trần không khỏi nghi hoặc nhìn lòng bàn tay mình, lại không ngờ rằng, thứ thấm đẫm lòng bàn tay mình không phải là nước mà là máu đỏ sẫm đến chói mắt.