Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 249 : Logic quỷ dị của tiểu tịnh trần

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Ban ngày quán bar không có khách, bảo vệ đứng trước cửa vẫn là hai người nọ, đoán chừng Chị Thất đã sớm dặn dò bọn họ rồi, cho nên nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh cùng với Tiểu Sơn, hai người họ không hề ngăn cản. Ba người đi vào quán bar, nhân viên pha chế Tiểu Dật lập tức tiến lên nghênh đón: “Chị Thất đã chờ rất lâu rồi, mời đi bên này.”



Tiểu Tịnh Trần đã từng ghé qua phòng Chị Thất một lần, nhưng với bản tính mù đường bẩm sinh của cô bé, có lẽ cũng không thể tìm thấy được. Hơn nữa phòng riêng của bà chủ, không có người của mình dẫn đường thì người ngoài căn bản không thể nào an toàn đi được đến cửa phòng Chị Thất.



Cửa phòng mở ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chị Thất đang ngồi trên sofa thưởng rượu. Nghe thấy tiếng mở cửa, chị ta lập tức ngước mắt lên, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng không chút che giấu. Chỉ là khi tầm nhìn của chị ta chú ý đến Bạch Hi Cảnh và Tiểu Sơn ở phía sau cô bé thì sắc mặt liền đen lại không dễ nhận ra. Mặc dù rất nhanh đã hồi phục lại bình thường, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hai tên “khốn kiếp” Bạch Hi Cảnh và Tiểu Sơn.



Một tay nâng ly rượu, Chị Thất thong thả đi tới, nước rượu đỏ thẫm hơi sóng sánh, để lại những vết mờ mờ trên thân ly trong suốt, sau đó rất nhanh biến mất không thấy đâu nữa. Chị Thất vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần, ngón tay lướt qua vành tai của cô bé nhéo một cái: “Cuối cùng em cũng tới rồi, chị đợi em lâu lắm rồi đấy.”



Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn đứng ở đó, để mặc cho móng vuốt của Chị Thất chà đạp, chỉ cười ngây ngô.



Bạch Hi Cảnh âm thầm nhíu mày, cánh tay dài vươn ra quấn vào chiếc eo nhỏ mềm mại của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần thuận thế ngả người về phía sau, dựa vào ngực Bạch Hi Cảnh. Cánh tay Chị Thất vẫn còn đang duy trì động tác vân vê tai của cô bé, chỉ là do sự can thiệp của Cha Ngốc, vành tai của em gái đã rời khỏi phạm vi tiếp xúc của chị ta. Chị Thất rũ mắt nhấp một ngụm rượu, ngoài cười trong không cười, nói: “Anh Bạch, anh đúng thật là nhàn nhã tự tại nhỉ!”



Bạch Hi Cảnh vuốt lại mái tóc dài cho Tiểu Tịnh Trần, che đi đôi tai như hai đĩnh bạc của cô bé, mới thong thả tự đắc nói: “Tôi đến Thượng Kinh vốn dĩ là đi chơi, nếu nói là bận thì những bận rộn ở thành phố S còn chưa đủ sao, việc gì phải khổ sở mang theo công việc đến đây chứ, cô nói có phải không?”



“Hừ.” Chị Thất nhún vai từ chối cho ý kiến, quay mặt đi lại tươi cười như hoa ngoắc tay với Tiểu Tịnh Trần: “Đi thôi, chị dẫn em đi xem thứ này hay lắm!”



Tiểu Tịnh Trần lập tức gật đầu như giã tỏi, cũng may lần này bản năng của cô bé được mở ra hoàn toàn, có thứ hay để xem cũng không quên kéo cha theo.



Chị Thất dẫn người đến trước một căn phòng nhỏ bên cạnh, bên trong đóng chặt, không nghe thấy động tĩnh gì. Chị Thất nắm chặt chốt cửa, quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, cười một cách thần bí: “Chị đã bắt được người lần trước muốn ám sát chúng ta rồi. Có điều gì em có thể hỏi trực tiếp hắn, có điều bởi vì hắn không đánh không chịu khai, cho nên chị đã tiện tay cho hắn nếm trải chút khổ sở. Em đã chuẩn bị xong chưa?”




“Vu oan giá họa!” Cha Ngốc nhỏ giọng nhắc nhở. Tiểu Tịnh Trần liền trợn trừng mắt lên: “Đúng, vu oan giá họa, không được vu oan giá họa cho em.”



Chị Thất: “...” Đây là cái tình huống gì thế hả trời?



“Em buồn bã như vậy, lẽ nào không phải vì chị đã chặt đứt tay chân của hắn hay sao? Em nổi giận lẽ nào không phải bởi vì cảm thấy chị ra tay quá ác độc hay sao?” Chị Thất hỏi lại. Ôi mẹ ơi, giọng điệu này nghe vào tai hoàn toàn giống như một người vợ đang oán trách chồng “tại sao anh lại tàn nhẫn, vô tình vô nghĩa, gây sự vô cớ với em như thế“. Chị Thất à, chị cũng thật là buồn nôn quá đó!



Tiểu Tịnh Trần trợn trừng hai con mắt, trong giọng nói nghẹn ngào vẫn còn tiếng nức nở chưa tan hết, hét lên hùng hồn: “Em nói em buồn vì chị chặt tay chân hắn lúc nào? Em nói em tức giận vì cảm thấy chị ra tay quá độc ác lúc nào hả?”



Chị Thất trợn tròn mắt: “Thế thì em vì cái gì?”



Tiểu Tịnh Trần phồng má, tức giận: “Em ghét nhìn thấy máu, không được sao?”



Chị Thất: “...” Cho nên rốt cuộc là thế nào đây, lẽ nào là do cách chị ta mở cửa không đúng sao??



Bạch Hi Cảnh bất lực che chán, quả quyết quỳ rồi.



Anh quả nhiên không nên ôm ảo tưởng bình thường nào với hình thức tư duy kỳ quái của em gái! Cào tường!