Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 263 : Em gái, hãy chịu đựng!

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Cuộc sống trong quân đội thật sự là rất khô khan, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện ra thì cũng chỉ có huấn luyện. Các loại huấn luyện tầng tầng lớp lớp không ngơi nghỉ, mãi mãi không kết thúc, cho dù là tân binh mới gia nhập quân ngũ cũng không thoát khỏi vận mệnh bi thảm này.



Trong sân huấn luyện, từng tân binh bày trận, trông rất vui vẻ thoải mái... mới lạ đó.



Ngày đầu tiên tân binh nhập ngũ, cái gì cũng phải học từ đầu, mặc dù đa số mọi người đều đã được học quân sự từ cấp ba hoặc cấp hai rồi, nhưng huấn luyện quân sự cho học sinh và huấn luyện binh sĩ trong quân đội tuyệt đối không giống nhau. Ở đây, cho dù là động tác nghiêm nghỉ đơn giản nhất cũng khiến bạn phải luyện suốt cả một ngày trời, chứ đừng nói đến các mệnh lệnh căn bản như quay trái, quay phải, bước đều, đi nghiêm...



Cho nên những người trẻ tuổi mà đến đứng nghiêm cũng không đứng được thật sự là không được vui vẻ cho lắm.



Số lượng nữ binh khá là ít, cứ tám người hợp thành một tiểu đội, hai tiểu đội đứng thành một hàng.



Tiểu Tịnh Trần ở tiểu đội hai hàng một. Những người cùng tiểu đội với cô bé dĩ nhiên là mấy cô gái ở cùng ký túc. Những nữ binh ở tiểu đội một hàng một là những người ở phòng ký túc bên cạnh. Hai tiểu đội từ lúc bắt đầu đã phân biệt rõ ràng.



Sau khi ăn sáng xong, sĩ quan huấn luyện của đại đội tân binh phân tiểu đội và hàng cho các tân binh xong thì huấn luyện chính thức bắt đầu.



Sĩ quan huấn luyện của hàng nữ binh đầu tiên chính là vị Sĩ quan huấn luyện trẻ tuổi hôm qua đã đón bọn họ ở trạm tàu hỏa, nghe nói là họ Hà. Sĩ quan huấn luyện Hà rất nghiêm khắc, hoàn toàn chỉ bày ra một bộ dáng nghiêm túc, chỉ nhìn một cái đã khiến Cẩu Thư sợ tới mức nước mắt rưng rưng. Tâm hồn của các cô gái cũng quá là yếu đuối rồi.



“Hai chân khép lại, dựa sát vào nhau, hai mũi chân hướng ra ngoài, cách nhau khoảng sáu mươi độ, hai chân thẳng thắp, bụng dưới hơi hóp lại, tự nhiên ưỡn ngực ra, thân trên thẳng, hơi nghiêng về phía trước. Hai vai bằng nhau, hơi mở về phía sau, hai cánh tay duỗi thẳng tự nhiên, ngón tay khép lại, hơi cong tự nhiên, ngón tay cái dán vào đốt thứ hai của ngón trỏ, ngón giữa bám sát vào quần. Đầu phải thẳng, cổ cũng phải thẳng, miệng ngậm lại, cằm hơi thu vào, hai mắt nhìn thẳng phía trước...”



Một ngày huấn luyện bắt đầu từ động tác “đứng nghiêm“.



Tiểu Tịnh Trần là một người bẩm sinh có tài về vận động, những loại võ công tinh xảo trong chùa Bồ Đề phức tạp như vậy mà cô bé vừa nhìn đã hiểu thì đừng nói đến mấy động tác nghiêm nghỉ đơn giản này. Hơn nữa bởi vì đã tập võ trong một thời gian dài mà Bạch Hi Cảnh lại chăm sóc, nuôi dưỡng cô bé như công chúa, cho nên căn bản không cần cố gắng học, bình thường khi cô bé đứng, cơ thể đã thẳng tắp như cây tùng, không nghề nghiêng lệch rồi. Thế là, mệnh lệnh cơ bản đối với cô bé thật sự là không đáng là gì.



Nhưng mà, đối với cô bé thì không đáng gì, nhưng đối với người khác thì...



“Pặc” Một viên đạn chỉ thần thông của Sĩ quan huấn luyện đánh trúng cánh tay đang buông thõng bên người của Từ Tiểu Ngũ: “Hai tay duỗi tự nhiên, ngón tay khép lại, hơi cong tự nhiên, ngón cái dính sát vào đốt thứ hai của ngón trỏ, ngón giữa bám vào đường may quần... có biết cái gì gọi là đường may quần không hả?”
“Vậy nếu như là người của tiểu đội hai chúng tôi có thể kiên trì đến cuối cùng thì sao?” Thục Ức không chút do dự đứng cùng một chiến tuyến với chiễn hữu cùng tiểu đội.



“Xí, đương nhiên cũng giống như vậy, đã chấp nhận đặt cược thì phải chịu thua nha!” Cô gái tiểu đội hai khẽ cười hai tiếng vui vẻ.



Khóe miệng Thẩm Lăng nhếch lên, liếc Tiểu Tịnh Trần từ đầu tới cuối đều mắt nhìn thẳng phía trước, không nói tiếng nào, nhỏ giọng nói: “Các người thua chắc rồi!”



“Xì!” Tiểu đội một khinh thường.



“Các cô ầm ĩ cái gì thế hả, coi mình là chim sẻ hay là vịt!” Sĩ quan huấn luyện Hà thực ra đã sớm nghe thấy vụ cá cược ngầm của các nữ binh, nhưng anh ta cố ý giả vờ không nghe thấy. Mãi cho tới lúc nữ binh hai tiểu đội về cơ bản đã nói xong, anh ta mới nổi đóa lên. Trong quân đội thực ra không hề nghiêm cấm các chiến sĩ cạnh tranh nhau, có cạnh tranh mới có tiến bộ mà!



Lại nói, những tân binh mới nhập ngũ còn chưa hiểu cái gì gọi là tình đồng chí, tình đồng chí là ở chung với nhau mà ra, đánh nhau mà ra, Hoa Hạ có một vĩ nhân đã từng nói: Tình bạn cách mạng là thứ tình cảm vững chắc bền bỉ nhất và đáng được trân trọng nhất!



“Thời gian đứng nghiêm mà còn dám nhiều lời, các cô đúng là nhàn rỗi thật. Bắt đầu từ bây giờ, hai tiếng đồng hồ đổi thành bốn tiếng, đếm lại từ đầu, cơm trưa các cô cũng đừng nghĩ đến được ăn nữa.” Sĩ quan huấn luyện Hà ác độc nói.



Sắc mặc đám nữ binh lập tức xanh mét!



Lần này, cho dù là tiểu đội một hay tiểu đội hai cũng nhận thấy mình chết chắc rồi!



Bốn tiếng đồng hồ, lại còn đếm lại từ đầu, mười một giờ sáng tới ba giờ chiều, đó là khoảng thời gian ánh mặt trời độc nhất, nhiệt độ cao nhất trong ngày, con mẹ nó có đóa hoa khác người nào có thể đứng nghiêm dưới ánh mặt trời lúc giữa trưa tháng bảy bốn tiếng đồng hồ mà không ngã chứ! Lật bàn!



Đây không phải là huấn luyện, mà là ngược đãi một cách công khai mà!



Người duy nhất ở hiện trường không thay đổi sắc mặt chỉ có một người - đồng chí Bạch Tịnh Trần. Cô bé đang ngây ngốc, thất thần, suy nghĩ đã không biết bay tới phương trời nào rồi, căn bản không hề nghe thấy mệnh lệnh tuyệt sát của Sĩ quan huấn luyện Hà.