Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 264 : Đại đội trưởng khí phách không có việc gì tự tìm hố nhảy xuống

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Mồ hôi chảy theo cổ chui vào trong cổ áo, chảy qua sống lưng thấm vào lưng quần. Những giọt mồ hôi mới từ mép quần lót lăn xuống, chảy qua đùi, đầu gối, ống chân, cuối cùng chui vào trong bít tất không chịu ra nữa. Sau khi bít tất ướt đẫm, nước liền ngấm vào trong giày. Một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nước trong giày đã dập dềnh đủ để nuôi cá vàng rồi.



Mồ hôi tràn lan, toàn thân các nữ binh ẩm ướt mà không thể động đậy được, chỉ sợ kinh động đến Sĩ quan huấn luyện ác ma sẽ lại tăng thời gian lên gấp đôi.



“Phịch” Cuối cùng người hy sinh thứ hai đã xuất hiện, vẫn là người của tiểu đội hai, đồng chí Từ Tiểu Ngũ!!



“Phụt” Không biết là ai bật cười một tiếng, nhưng lại giống như một hạt cát rơi xuống biển, biến mất không để lại chút dấu vết nào.



Từ Tiểu Ngũ ngã xuống giống như là một tín hiệu. Mấy nữ binh đang gắng gượng vừa thấy một người ngã xuống trước liền không hiểu sao lại thở ra một hơi, sau đó trợn trắng mắt lên, nối đuôi nhau liên tiếp ngã xuống.



Tiêu Thiện, Thục Ức tiếp tục được khiêng đi, đồng thời, tiểu đội một cuối cùng cũng có một người ngã xuống, nhưng tổng thể mà nói thì bọn họ vẫn chiếm ưu thế.



Lại một tiếng nữa trôi qua, Triệu Anh Anh đã nghiêng ngả sắp đổ. Sắc mặt của Thẩm Lăng cũng trở nên rất khó coi. Kiên trì chưa đến mười phút, hai người cũng ngất đi, đồng thời còn có hai cô gái của tiểu đội một ngã xuống. Lúc này, tiểu đội hai chỉ còn lại Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn trầm mặc không nói và Lãnh Nhã, mà tiểu đội hai lại còn lại những năm người. Như vậy xem ra, ít nhất thì thể năng trung bình của nữ binh tiểu đội một đồng đều hơn tiểu đội hai.



Thật ra, những nữ binh còn lại của tiểu đội một cũng không dễ chịu gì. Hơn hai tiếng đồng hồ cộng thêm với hai tiếng lúc bắt đầu, tổng cộng bọn họ đã kiên trì hơn bốn tiếng rồi, còn phải đứng gần hai tiếng nữa mới có thể kết thúc hình phạt. Lúc này đã là khoảng một giờ chiều, độ nóng của mặt trời lúc này là cao nhất trong ngày.



Bình thường mà nói thì loại huấn luyện thể năng này đều sẽ tránh khoảng thời gian giữa trưa nắng nóng nhất. Dù sao thì huấn luyện đại đội tân binh là để khiến cho những tân binh có thể hòa nhập với tập thể chung một cách nhanh nhất, chứ không phải là để bọn họ mọc rễ đâm chồi trong trạm y tế. Cho nên, lúc này, toàn bộ sân huấn luyện chỉ có mấy cô gái của tiểu đội một và tiểu đội hai hàng số một vẫn còn đứng nghiêm dưới ánh mặt trời gay gắt, những tân binh khác không phải là đi ăn trưa thì là về ký túc xá nghỉ ngơi rồi.



Cả sân huấn luyện đều yên tĩnh, duy chỉ có ve sầu đang liều mạng khoe khoang sự tồn tại của mình.



“Phịch” Lại một người nữa ngã xuống, là người của tiểu đội một.



“Phịch” Lại một người nữa, tiếp tục là tiểu đội một.




Đại đội trưởng: “...” Quá giả tạo, em coi tôi là thằng mù sao! Lật bàn!



Đôi mắt to trong sáng chuyển động chậm rãi thành hình nhang muỗi, giả vờ ngất xỉu, trong hốc mắt của Tiểu Tịnh Trần còn chứa hai giọt lệ, cái miệng nhỏ nhắn mím lại thành hình sóng đáng thương, yếu đuối như cây rong biển khô đét, nghẹn ngào: “Đói quá hu hu!”



Đại đội trưởng: “...” Anh muốn trực tiếp ném cô gái tự tìm chết này vào trong thùng cơm cho chết ngộp luôn đi!!!



Năm phút sau, hai cô gái tiểu đội một và Lãnh Nhã của tiểu đội hai đều được đưa vào phòng y tế, còn Tiểu Tịnh Trần thì đi cùng với đồng chí đại đội trưởng, ngồi bên bàn ăn trong nhà ăn. Cả nhà ăn rộng lớn chỉ có hai vị khách bọn họ. Mặt mũi của đồng chí đại đội trưởng cũng đủ lớn, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng được sờ được vào màn thầu rồi, là màn thầu còn thừa lại từ buổi trưa.



Màn thầu đã nguội rồi, màn thầu đặc ruột được làm rất tài, bình thường những binh sĩ nam trong quân doanh chỉ ăn từ bốn đến sáu cái là đã no căng bụng, nước canh thì còn nóng, chỉ là canh cà chua trứng bình thường thôi, Tiểu Tịnh Trần vẫn ăn rất hăng hái.



Trông cái miệng em gái xinh xắn nhỏ nhắn, nhưng chiếc màn thầu to bằng nắm tay của người đàn ông trưởng thành, cô bé chỉ cắn hai ba miếng là đã ăn hết sạch, ăn hết một cái màn thầu lại cúi đầu uống một hụm canh, lại ăn tiếp cái nữa, lại uống một hụm canh. Người khác đều là ăn một miếng màn thầu rồi uống một hớp canh, còn cô bé thì ăn hết một cái màn thầu rồi uống một hụm canh, sau đó...



Canh không đủ uống.



Nhìn Tiểu Tịnh Trần yên tĩnh nhã nhặn gặm màn thầu. Đồng chí đại đội trưởng mới đầu còn thờ ơ, không để ý, sau đó thì nghẹn họng nhìn trân trối, đến cuối cùng hóa đá, hóa gió, hóa cát rồi bị nghiền ra thành bụi. Anh ta đã được trải qua sự gột rửa về tâm hồn, cảnh giới tâm hồn đã đạt được bước nhảy vọt về chất!



Đợi đến khi Tiểu Tịnh Trần ăn no, đồng chí đại đội trưởng mang vẻ mặt trống rỗng, gần như là bay ra khỏi nhà ăn. Đám nhân viên cấp dưỡng âm thầm rơi lệ, cắn khăn tay lưu luyến làm phông nền cho anh ta. Trên thế giới này không có việc nào có thể khiến người đầu bếp cảm thấy tâm hồn được an ủi bằng việc gặp được quỷ tham ăn!



Khi Tiểu Tịnh Trần quay trở về ký túc xá, những người khác còn chưa trở về. Cô bé chỉ có thể ngồi một mình trên ghế, hai tay nâng mặt, khuỷu tay chống trên bàn đọc sách, ngây người. Ánh mắt tan rã vô hồn, trông giống như một chị gái chăm chỉ, đầu óc đã mê man rồi nhưng vẫn dựa vào nghị lực kiên cường cố gắng chống đỡ, vững vàng không ngã...



Mù mắt quá rồi!!!