Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 276 : Kỹ năng thần thánh của em gái ngốc nghếch

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Một tháng này đại khái là một tháng hạnh phúc nhất từ sau khi rời xa cha của em gái, có thể thỏa sức ăn đến no căng bụng, điểm duy nhất không tốt chính là quá cô đơn. Tiểu Tịnh Trần không phải là một người sợ cô đơn, nhưng sau khi cô bé ăn no, thì sẽ bắt đầu nhớ tới cha, nhớ ông nội, bà nội, các bác trai, bác gái, thỉnh thoảng còn nhớ chú Đại Sơn, chú Tiểu Sơn, lại thỉnh thoảng nhớ tới Tống Siêu và Vệ Thủ.



Đám đàn ông trong tiểu đội bếp núc đối với cô bé đều rất tốt, để cô bé làm việc thoải mái nhất, lại ăn nhiều cơm nhất, nhưng cô bé vẫn rất nhớ cha.



“Răng rắc” Nhớ cha quá đến mức thất thần, Tiểu Tịnh Trần một chốc không khống chế được sức lực, dao thái rau quả quyết bổ xuống. Cô bé bị tiếng gỗ nứt toác làm cho tỉnh táo, nhìn cái thớt gỗ bị chém thành hai nửa, há hốc mồm!



Nghe thấy tiếng vang, đồng chí Tiểu đội trưởng vội vội vàng vàng từ hậu viện chạy vào trong nhà bếp, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Sao thế? Làm sao thế? Cắt vào tay rồi sao?”



Tiểu Tịnh Trần: “...” Bàn tay nhà anh cắt phải sẽ vang lên tiếng gỗ nứt sao?



Nhìn cái thớt gỗ bị chặt đứt làm hai nửa trên bàn, đồng chí Tiểu đội trưởng lập tức hóa đá: “Tịnh Trần... em... thôi bỏ đi... em đi gọt khoai tây đi!”



Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đặt con dao xuống, dứt khoát chạy ra hậu viện đào khoai tây. Đào khoai tây là một môn nghệ thuật. Lúc ở nhà, Bạch Hi Cảnh không bao giờ bắt cô bé làm việc nhà. Khi còn ở trên núi, tuổi cô bé còn quá nhỏ, chơi còn chưa đủ, càng không cần làm những việc bẩn thỉu, nặng nhọc này. Thế là, Tiểu Tịnh Trần sau khi cắt rau hơn một tháng ở tiểu đội bếp núc, cuối cùng cũng nghênh đón thử thách đầu tiên.



Thiên phú võ học của Tiểu Tịnh Trần rất cao, điều này không chỉ biểu hiện ở trong công phu quyền cước của cô bé, mà còn biểu hiện ở việc gọt khoai tây. Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm đâu, là “gọt” khoai tây. Tay cầm một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao mỏng manh “viu viu viu” chơi ra được phong phạm của một đại sư ám khí, từng nhát dao khiến người ta hoa mắt chóng mặt, không kịp nhìn, còn hiệu quả thì...



“Mẹ kiếp, em gái, em đang bào khoai tây hay là chém khoai tây vậy hả!” Thiện Tiêu vội vàng cướp củ khoai tây và con dao gọt hoa quả trong tay cô bé. Củ khoai tây đáng thương, to bằng một nắm đấm của người đàn ông trưởng thành lại bị gọt đến mức chỉ còn nhỏ bằng nắm tay trẻ sơ sinh, biện pháp giảm béo này cũng quá tàn nhẫn rồi!



Làm đầu bếp, điều không thể nhìn được nhất chính là thấy người khác lãng phí lương thực. Thiện Tiêu vốn còn định nói thêm một hai câu nữa, nhưng nhìn vào đôi mắt to mịt mờ, luống cuống của Tiểu Tịnh Trần, tất cả những lời muốn nói đều kẹt trong cổ họng, ngay cả một từ cũng không nói ra được. Thiện Tiêu bất đắc dĩ thở dài một hơi, cầm lấy một cái thìa sắt cạo lên một củ khoai tây còn chưa nạo vỏ: “Em xem, khoai tây phải bào như thế này, không phải dùng dao để gọt, chỉ cần nạo sạch lớp da bẩn bên ngoài là được, phần thịt bên trong phải để lại dùng.”


Đích thật là vậy, để chiếu cố tâm trạng “qua năm mới muốn ở bên người nhà” của các chiến sĩ, ngày này các điện thoại trong quân đội đều được công khai cho các chiến sĩ sử dụng, gọi điện thoại cho cha mẹ, người thân chúc mừng năm mới gì đó. Nhưng bởi vì có quá nhiều người, cho nên thời gian trò chuyện của mỗi chiến sĩ chỉ có hai ba phút thôi, nhiều nhất không vượt quá năm phút. Xét đến Tiểu Tịnh Trần huấn luyện tân binh ba tháng cũng có thể nói chuyện phiếm với cha đến bốn tiếng đồng hồ, thì năm phút đó phỏng chừng không đủ để cô bé gọi xong từ “ba”!



Không được, đau lòng quá!



Trong lòng Tiết Quang Hàn nước mắt giàn giụa nhưng vẫn không thể không giả vờ rộng lượng mà vui vẻ đồng ý, thậm chí quả quyết bỏ công việc trên tay, hấp ta hấp tấp chạy xuống lầu, chuẩn bị đích thân lái xe chạy tới đoàn đội đón con gái cưng bé bỏng tới phòng làm việc của mình để gọi “cuộc điện thoại tình thân“.



Trên thế giới này có người cha nào bi thảm hơn anh không? Có không!



Có, bi thảm hơn chính là, cha ruột lái xe như điên hớt hải tới đoàn đội dưới cái lạnh âm hai mươi mấy độ để đón người, nhưng mà con gái cưng lại cho anh ta leo cây... Đứng run rẩy trong gió rét, Tiết Quang Hàn muốn khóc nhưng lại không khóc ra được. Nước mắt đều bị đóng băng rồi!



Tiểu Tịnh Trần vốn dĩ thật sự rất nghiêm túc đứng đợi ông chú tới đón mình, nhưng trong quá trình đứng đợi lại phát sinh một chuyện ngoài ý muốn.



Ngồi trong phòng trực ban, cô bé đặt khuỷu tay chống lên mặt bàn, bàn tay nhỏ nâng khuôn mặt, trên mặt tràn đầy mong đợi và vui sướng, tưởng tượng niềm hạnh phúc và thỏa mãn khi được nói chuyện với cha, đang vô cùng hạnh phúc thì cái tai nhỏ của cô bé bất giác run lên, sau đó...



Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầu, quay đầu lại, nhìn về phía sau phòng trực ban, đương nhiên, chỗ đó chỉ có tường.



Tiểu Tịnh Trần đứng dậy, đi ra khỏi phòng trực ban, hiếu kỳ men theo mép tường đi ra phía sau. Mượn ánh đèn phản chiếu trên nền tuyết, cô bé nhìn thấy một bóng đen mặc trang phục bó sát gầy đến nỗi gần như không nhìn thấy được, đang bám vào tường không hề động đậy. Nếu như không phải thị lực tốt đến nghịch thiên, cô bé gần như tưởng rằng bóng đen đó chỉ là hình phản chiếu của một cành cây.



Tiểu Tịnh Trần đứng ở đó ngây ngốc, bóng đen không động đậy, gần như hòa vào làm một với môi trường xung quanh. Đợi cả nửa ngày cũng không thấy đối phương có động tĩnh, Tiểu Tịnh Trần không khỏi bước lại gần hai bước, hiếu kỳ hỏi: “Cậu nằm bò ở đó làm gì thế?”