Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 277 : Em gái ngốc nghếch tự sát rồi!!!
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Bóng đen im lặng nằm áp sát trên đầu tường, giống như một bóng cây khô, làm như không nghe thấy lời của Tiểu Tịnh Trần. Lỗ tai Tiểu Tịnh Trần bất giác rung lên. Cô bé dám thề với Phật tổ, cô bé thật sự đã nghe thấy tiếng tim đập ngày càng vang dội của đối phương.
Tiểu Tịnh Trần lại tiến lên phía trước một bước, đối phương khẽ run lên, biết rằng không trốn được nữa, bóng đen nâng nửa người trên lên. Ánh đèn sáng rực chiếu lên khuôn mặt cậu ta, làm nổi bật lên màu sắc giữa ánh đèn và cái bóng. Đó là một chiến sĩ trẻ tuổi, giới tính: nam. Cậu ta dạng hai chân ngồi trên bức tường rào, không biết là đang bi thương hay là oán hận mà trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần khẽ chớp đôi mắt to của mình, ánh mắt nhìn thẳng vào hai hàng nước mắt đang chảy xuống gò má của đối phương.
Có lẽ tự cảm thấy bản thân như vậy rất mất mặt, chiến sĩ nhỏ gắng sức lau mặt, rồi leo xuống bức tường rào cao hơn ba mét, giọng ồm ồm nói: “Tôi trèo tường của tôi, cậu ngắm cảnh của cậu, ai cần cậu xen vào việc của người khác chứ!”
Tiểu Tịnh Trần nhìn động tác của cậu ta, thấy cậu ta an toàn rơi xuống đất rồi, mới chậm rãi mở miệng nói: “Ở trong bụi cỏ ngoài tường rào có bụi gai, cậu mà nhảy xuống thì sẽ rất thảm đó.”
Chiến sĩ nhỏ: “...” Mắt trợn tròn, ngây người mất hai giây, chẳng lẽ cậu nên cảm ơn bà tám thích xen vào việc của người khác này sao? Lật bàn!
“Sao cậu lại khóc? Cậu nhớ nhà ư?” Tiểu Tịnh Trần tò mò hỏi. Chiến sĩ nhỏ lập tức xù lông lên giống như mèo con bị giẫm phải đuôi: “Mẹ nó! Ai lại không có tiền đồ vì nhớ nhà mà khóc như vậy chứ? Tôi cũng không phải con gái, cậu đừng có ở đây...”
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không để ý đến lời thanh minh của chiến sĩ nhỏ, cô bé tự mình nói: “Tôi nhớ nhà, nhớ cha lắm. Nhưng đáng tiếc là, cha không cho tôi về nhà.”
Lời của chiến sĩ nhỏ hoàn toàn bị mắc kẹt ở trong cổ họng không nói ra được. Cậu dứt khoát đặt mông xuống dưới đất, cũng không để ý lớp tuyết đọng có làm ướt quần mình hay không: “Sớm biết đến Tết cũng không được về, tôi đã không tham gia quân ngũ rồi. Phải dậy sớm hơn cả gà, ngủ muộn hơn cả chó, ăn tệ hơn cả lợn, làm nhiều hơn cả lừa. Cậu nói xem, rốt cuộc tại sao tôi lại phải tự làm khổ mình thế chứ?”
Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm người xuống, bàn tay nhỏ nâng mặt, chiếc miệng nhỏ nhắn cong lên: “Không biết nữa. Tôi thức dậy muộn hơn ở nhà, ngủ sớm hơn ở nhà, cũng không cần phải đến trường mỗi ngày, hơn nữa cơm nước lại no đủ. Ngoại trừ việc không được gặp ba, những thứ khác đều rất tốt.”
Chiến sĩ nhỏ kinh ngạc quay đầu, trong ánh mắt kỳ lạ lại lộ ra sự thương xót và đồng cảm: “Trước đây câu sống kiểu gì vậy, đứa trẻ đáng thương này!”
Cái bóng đen ở chỗ ngoặt phòng trực ban giơ ngón tay cái lên, sau đó nắm tay kiềm chế!
Đội trưởng âm thầm gật đầu, nhìn chiến sĩ nhỏ bị Bóng Cây dùng chân đá cho đến nỗi nghiêng ngả lảo đảo, lại ngó ngó nữ binh mặt mũi trong sáng vô tội, miệng lộ ra hàm răng trắng dày đặc: “Lá Trà, hai đồng chí này giao cho cậu đấy.”
“Vâng.” Hai chân Bóng Cây đứng sát lại, đứng nghiêm hành lễ. Chiến sĩ nhỏ nằm dưới đất trợn tròn mắt: “Mấy người là quân nhân? Mấy người cũng là quân nhân hả!”
Tiểu Tịnh Trần im lặng quay đầu nhìn cậu ta, nhà hát nhỏ trong nội tâm thuần khiết đã bị bỏ trống mười tám năm, lần đầu tiên thức dậy chọc gậy bánh xe: “Mẹ kiếp, thí chủ còn trì độn hơn cả bần tăng. A di đà phật! Phật tổ ở trên cao, bần tăng quyết đoán xuất sư rồi!”
Bóng Cây ngồi xổm người xuống, bàn tay được sơn đen vỗ nhè nhẹ một cái lên khuôn mặt trắng nõn nà của chiến sĩ nhỏ, cười: “Đúng rồi đó, chúng tôi chắc chắn là những quân nhân nam tính nhất đấy! Bái bai nhé, đồng chí đầu đất!” Bóng Cây giơ một bàn tay lên quơ quơ như mèo cầu tài. Bàn tay còn lại thì theo cổ của chiến sĩ nhỏ trượt xuống ngực cậu ta. Ở chỗ đó có một huy hiệu nhỏ đặt làm riêng cho năm mới, tất cả các chiến sĩ của 814 mỗi người đều có một cái, đêm giao thừa nhất định phải đeo nó.
Bàn tay của Bóng Cây gắng sức kéo huy hiệu trước ngực cậu ra. “Phù phù!” Một làn khói trắng bốc lên, chiến sĩ nhỏ trố mắt nhìn, Bóng Cây khoe khoang cái huy hiệu, cười lộ ra hàm răng trắng dày đặc: “Ngại quá, đồng chí đầu đất, cậu tiêu rồi!”
“Phù phù!” Lại một âm thanh nhẹ vang lên. Bóng Cây và chiến sĩ nhỏ đồng thời quay đầu về nơi phát ra tiếng động, chỉ nhìn thấy đôi mắt to vô tội của Tiểu Tịnh Trần vụt sáng, mù mờ cúi đầu nhìn huy hiệu trong tay, làn khói trắng mịt mờ trong cái nhìn soi mói của chủ nhân tiêu tan trong không khí.
Bóng Cây há miệng, khô khan nói: “Em gái, em suy nghĩ thoáng quá!”
Chiến sĩ nhỏ: “...” Nước mắt không hiểu vì sao ngược dòng thành sông!
Đội trưởng: “...” Yên lặng ngẩng đầu nhìn trời!
Diễn tập vừa mới bắt đầu mà đã gặp một người tự sát rồi, là vận khí của họ quá tốt ư?