Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 278 : Diễn tập quân sự

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Đêm ba mươi Tết, nhân dân cả nước vui mừng đón mùa xuân mới, trên mặt mỗi người đều là vẻ vui sướng hân hoan, nhưng lại vẫn có những phần tử tội lỗi gây mất hứng không để cho người ta được sống yên. Diễn tập cuối năm cái quỷ gì chứ? Diễn tập thì cứ diễn tập đi, đằng này đến một câu chào hỏi cũng không có, lại phải im lặng không một tiếng động mà lẻn vào trung đoàn người ta, lặng lẽ tiêu diệt từng nam tử hán của Hoa Hạ.



Tiệc liên hoan chào mừng năm mới còn chưa diễn xong, cả hội trường to đùng đã bị bao phủ bởi làn khói trắng cuồn cuộn. Các chiến sĩ còn chưa kip bị sặc khói đến độ nước mắt nước mũi chảy ngược thành sông đã có phản ứng lại. Đoàn trưởng gầm lên giận dữ đến nỗi hất cả trần nhà lên. Sau đó, các đồng chí đã giác ngộ ra – Thì ra là họa do Đoàn trưởng gây ra!



Nghe nói là trong một lần diễn tập quân sự nào đó, một Trung đội mấy ngàn người nào đó đã bị một Tiểu đội đặc công nào đó giết chết hết. Đó không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là, toàn quân đều bị tiêu diệt hết, đến dáng vẻ của quân địch như thế nào cũng không biết, càng không làm rõ được người ta rốt cuộc có bao nhiêu người, bao nhiêu binh chủng, bao nhiêu vũ khí. Mẹ kiếp! Việc này đã trở thành trò cười lớn nhất của toàn bộ quân khu. Mà người cười lớn tiếng nhất chính là Đoàn trưởng Liễu của Trung đoàn 814.



Đoàn trưởng Liễu hả hê quá mức, còn chân thành tuyên thệ: “Đó là không gặp phải 814 của chúng tôi thôi, chứ nếu như gặp phải 814 chúng tôi, tôi cam đoan sẽ khiến cho đối phương có đến mà không có về, mọi người ấy à. Chậc chậc!” Câu nói phía sau dù chưa nói hết, nhưng cũng đủ để đối phương phải xù lông rồi.



Đoàn trưởng của đối phương giậm chân tại chỗ, tranh luận với Đoàn trưởng Liễu một hồi. Đoàn trưởng Liễu bị người ta kích động, lập tức hăm hở đánh cược, muốn thực hiện một cuộc diễn tập chiến tranh mà không có bất kỳ một sự chuẩn bị nào. Huy hiệu năm mới do đồng chí Đoàn trưởng phát xuống, hơn nữa còn nói rõ trong đêm giao thừa phải đeo. Vốn nghĩ rằng bọn họ dù thế nào cũng là bộ đội chiến đấu. Mỗi ngày huấn luyện một ngày một đêm cũng không phải cũng không phải trò đùa. Đội đặc công cho dù có lợi hại đến đâu, nhưng dù sao cũng ít người hơn. Bọn họ có thể giết chết một tiểu đội, một trung đội, một đại đội, nhưng chẳng lẽ còn có thể im hơi lặng tiếng giết chết cả một doanh trại, một trung đoàn trong vòng nửa phút sao?



Chỉ cần có một chút động tĩnh, với tính cảnh giác của các chiến sĩ, tất nhiên sẽ kịp thời phản ứng lại. Đến lúc đó, người nhiều, sức mạnh lớn, kho vũ khí đầy đủ, lại còn là đại bản doanh của mình, phản công cũng không phải là ảo tưởng.



Nhưng kết quả thì sao?



“Phù!” Trong hội trường lớn đang múa hát tưng bừng. Một tiếng vang yếu ớt như vậy tất nhiên sẽ không gây được sự chú ý của mọi người. Chỉ ngoại trừ người trong cuộc và mấy người quen ở xung quanh. Đáng tiếc là, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, trong hội trường lớn lại vang lên tiếng “phù phù phù” liên tiếp.



Khói trắng tỏa ra, hội trường rộng lớn rất nhanh đã biến mất. Một vài chiến sĩ đang bốc khói bất giác đưa tay lên sờ huy hiệu trên ngực mình. Huy hiệu chỉ to bằng móng ngón tay cái, ở giữa mặt trước của huy hiệu có một cái lỗ nhỏ, dùng tay ấn nhẹ một cái, đạn khói?



Một vài chiến sĩ kích động đến nỗi nhảy dựng lên, vừa định mở miệng kêu lên, thì lại nghe thấy mấy tiếng “phù phù phù!”




Nghe nói, tiếng gào thét giận dữ của Đoàn trưởng Liễu ở ngoài ba mươi cây số của đường biên giới cũng có thể nghe thấy.



Buổi diễn tập đêm ba mươi Tết chỉ có thể coi là trận đánh nhau ở quy mô nhỏ, chẳng qua là trận chiến vì thể diện giữa Đoàn trưởng Liễu và người ta. Sau Tết, buổi diễn tập quân sự chính thức mới bắt đầu. Khi đó, Đoàn trưởng Liễu đã xắn tay áo lên dự định trổ tài, muốn khiến cho tất cả mọi người phải thay đổi cách nhìn đối với Trung đoàn 814.



Lúc đó, các anh hùng của 814 cũng đã xắn tay áo lên, có vũ khí, có trang bị, có cứu viện, có kỹ thuật hỗ trợ. Bọn họ chắc chắn có thể rửa mối nhục lần trước.



Lúc đó, Tống Siêu và Vệ Thủ cũng đã xắn tay áo lên, diễn tập quân sự không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là cuối cùng cũng có thể quang mình chính đại đánh người đến chỗ chết!



Lúc này, Tiểu Tịnh Trần cũng xắn tay áo lên, cô bé muốn trước khi đồng chí Tiểu đội trưởng phát hiện ra, sẽ ăn hết sạch tất cả chỗ bánh bao còn thừa trong nhà bếp.



OK, em gái mãi mãi cũng không tìm ra trọng điểm!



Lãnh đạo vô cùng coi trọng buổi diễn tập quân sự đầu tiên trong năm mới. Quân đỏ bao gồm Sư đoàn 721 có trung đoàn 814 bên trong. Quân lam bao gồm Trung đoàn số bốn phía Bắc và Trung đoàn số ba phía Nam. Hai trung đoàn này đối đầu với một sư đoàn có hơi khó tin. Nhưng quân lam có những trang bị tân tiến nhất, vũ khí tối tân nhất, cùng với hệ thống chiến đấu toàn diện. Còn tất cả các trang bị của quân đỏ đều là trang bị tiêu chuẩn. Đây là cuộc chiến giữa công nghệ cao và chiến thuật biển người.



Ngày buổi diễn tập bắt đầu, thời tiết rất đẹp. Tiểu Tịnh Trần vui sướng đeo ba lô, cùng Tiểu đội trưởng leo lên xe của Tiểu đội bếp núc, xóc nảy lắc lư đi đến điểm diễn tập quân sự. Lúc đó, Tống Siêu và Vệ Thủ đã cùng các anh hùng của Trung đoàn 814 cầm theo đạn dược đầy đủ chạy tới chiến trường.



Chênh lệch giữa bộ đội chiến đấu và Tiểu đội bếp núc, không chỉ ở mỗi cái tên mà thôi!