Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 279 : Ký sự cuộc gặp gỡ kỳ lạ của em gái ngốc nghếch
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Nơi tiến hành diễn tập quân sự dĩ nhiên là ở ngoài trời. Tiêu chuẩn để đánh giá thắng bại chính là xem Bộ tư lệnh của phe nào sẽ bị đánh chiếm trước. Đương nhiên, nếu như phe nào mà toàn quân đã bị tiêu diệt, cho dù Bộ tư lệnh vẫn còn, thì vẫn đồng nghĩa với việc thất bại. Dù sao thì ở thời đại này, tướng không binh cũng chẳng có tương lai gì nữa.
Trung đoàn 814 chỉ là một phần của Sư đoàn 712, trên cơ sở sở hữu quyền tự chủ nhất định đã tích cực hoàn thành sứ mệnh mà Sư đoàn giao phó cho. Đồng chí Đoàn trưởng phân chia tỉ mỉ nhiệm vụ cho từng Tiểu đoàn. Tiểu đoàn trưởng lại phân công tỉ mỉ nhiệm vụ cho từng Trung đội. Trung đội trưởng lại phân công tỉ mỉ nhiệm vụ cho từng Tiểu đội trưởng. Cuối cùng, đồng chí Tiểu đội trưởng sẽ phân công nhiệm vụ cho từng chiến sĩ. Trách nhiệm của mỗi người bên cạnh việc hoàn thành nhiệm vụ của bản thân, thì còn phải phối hợp với các đồng đội khác, đây chính là thử thách về sự ăn ý.
Thời gian chuẩn bị chiến đấu, cả chiến khu khí thế ngất trời. Mọi người xây dựng chiến hào, lắp đặt công sự che chắn, bố trí mai phục, điều khiển điện tử, làm nhiễu sóng điện, kết nối tần số... Đủ kiểu chuẩn bị, đủ loại phức tạp.
Vệ Thủ và Tống Siêu là “binh vương” mũi nhọn của Trung đoàn 814 và Đại đội Lưỡi Đao, đương nhiên sẽ có nhiệm vụ nặng nề. Bọn họ thậm chí còn không có thời gian chào hỏi Tiểu Tịnh Trần mà đã phải lao ra chiến trường của mình. Còn Tiểu Tịnh Trần thì rất hạnh phúc giúp đồng chí Tiểu đội trưởng xây bếp. Thật ra thì bùn cũng chơi rất vui!
Xây xong bếp thì cần nhóm lửa, nhóm lửa thì cần có củi gỗ, muốn có củi gỗ thì phải đi nhặt, đi nhặt củi gỗ thì cần có người.
Tóm lại, đồng chí Tiểu đội trưởng do không đành lòng nhìn em gái trong sáng bị bùn đất tàn hại thành đồ ngốc, nên đã kêu Tiểu Tịnh Trần đi nhặt củi đốt. Ở trong khu vực diễn tập quân sự thường xuyên xảy ra chiến tranh này, cành khô chắc chắn sẽ có rất nhiều, tùy tiện tìm kiếm một chút là đã được một bó to rồi. Công việc dễ dàng này chắc chắn là sự chiếu cố hết sức cho cô nhóc. Nhưng đáng tiếc là, mong muốn thì nhiều, mà hiện thực thì lại rất tàn khốc.
Đồng chí Tiểu đội trưởng không biết rằng, trên thế giới này có một loài khác người, được gọi là: Dân mù đường!
Tiểu Tịnh Trần tự cho là sẽ không bao giờ lạc đường trong rừng rậm, nào ngờ thật ra cô bé căn bản không hề đi đúng đường. Đương nhiên, cô bé luôn luôn cho rằng mình đang đi đúng đường. Hơn nữa trừ khi cố tình làm, nếu không, cô bé sẽ không bao giờ đi ngang qua hai lần cùng một gốc cây. Cho nên, nói đến “lạc đường”, thì hãy để nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí đi!*
* Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Nghĩa là cùng một vấn đề, mỗi người lại có cách nhìn nhận khác nhau.
Sau khi đã nhặt đủ củi lửa, Tiểu Tịnh Trần quay người trở về. Sau đó, cô bé quả quyết bị lạc đường trong hành trình của đời người!
Khu diễn tập quân sự mặc dù là nơi núi lớn rừng rậm, nhưng là yếu địa trong quân sự, nhân khí ở nơi đây tuyệt đối không ít hơn khu huấn luyện ngoài trời. Tiểu Tịnh Trần ở trong không khí pha tạp nên váng hết cả đầu, chỉ có thể nhìn thấy đường thì đi, nhìn thấy chỗ ngồi thì vào thăm dò. Sau đó, càng lạc càng xa, càng lạc càng tối, cho đến tận khi trời tối, diễn tập đã chính thức bắt đầu, Tiểu Tịnh Trần vẫn ôm đống củi đốt đi loanh quanh trong khu rừng.
Tiểu Tịnh Trần thành thật gật đầu: “Không biết.” Dừng lại, rồi quả quyết giải thích trong sắc mặt ngày càng tối lại của Đoàn trưởng: “Tôi không tự ý rời khỏi vị trí, Tiểu đội trưởng phái tôi đi nhặt củi đốt.” Gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Nhưng mà sau khi nhặt củi xong, tôi không tìm được đường về.”
Đoàn trưởng: “...” Nhặt củi mà có thể chạy từ khu B3 sang khu Y9. Lừa quỷ à!
Đôi mắt to trong suốt thấy được cả đáy nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần, Đoàn trưởng đột nhiên cảm thấy lồng ngực khó chịu, mệt mỏi phất tay, anh ta thở dài nặng nề: “Đồng chí đi nghỉ ngơi trước đi, sau khi trời sáng, tôi sẽ phái người đưa đồng chí về.”
Tiểu Tịnh Trần đáp lại một tiếng, quay người định rời khỏi lều. Nhưng khi ngón tay cô bé vừa mới chạm vào cửa lều thì đột nhiên dừng lại. Cô bé nghi hoặc nghiêng đầu, lỗ tai khẽ rung lên. Bỗng nhiên, đôi mắt cô bé trở nên sâu thẳm, chợt quay người, bước hai bước xông tới bên cạnh Đoàn trưởng, không nói hai lời liền túm lấy anh ta rồi bỏ chạy. Đoàn trưởng trợn hai mắt lên, tức giận: “Kêu đồng chí đi nghỉ ngơi, đồng chí lại làm cái gì vậy? Đồng chí...”
Thân hình của đồng chí Đoàn trưởng hơi cong xuống, toàn lực hướng về phía ngược lại với cánh tay đang bị lôi đi, nhưng thứ mà Tiểu Tịnh Trần muốn kéo đi, ai có thể chống lại được chứ?
Thế là, chân của đồng chí Đoàn trưởng đã để lại những vết tích sâu đậm trên mặt đất mà bị kéo mạnh ra khỏi lều.
Đồng chí Đoàn trưởng vừa ra khỏi lều liền gào lên: “Chế hết cả rồi à, mau ra đây cho tôi, mang nữ binh quái đản này...”
Một tiếng “bịch” vang lên, lời của đồng chí Đoàn trưởng đã bị chặn lại ở cổ họng. Anh ta nghẹt thở đến nỗi đau sốc hông, suýt chút nữa thì đã nhồi máu rồi. Đúng lúc đó, một đống bùn đất như tiên nữ rải hoa nồng nặc mùi thuốc súng từ trên trời rơi xuống, rải đầy bụi đất lên mặt của Tiểu Tịnh Trần và Đoàn trưởng.
Đoàn trưởng bất giác quay đầu lại, sau đó, trố mắt đứng nhìn. Chiếc lều to đùng ở phía sau mà mới vừa rồi anh ta còn đứng bên trong nghiên cứu bản đồ chiến địa lúc này đã bị san thành đất phẳng. Nếu như anh ta ra chậm một hai giây...
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch!