Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 282 : Mục tiêu, tiêu diệt một đoàn trưởng

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Đạn của súng lục có hạn, cũng không thích hợp dùng để sát thương diện tích rộng, đạn vẫn chưa bắn hết, Tiểu Tịnh Trần quả quyết chuyển nòng súng, “Pằng~ Pằng~” hai tiếng tiêu diệt chiến sĩ nhỏ tuổi và đồng chí Đại đội trưởng bên cạnh, sau đó buông lỏng ngón tay, vứt súng lục đi, thuận tay đoạt lấy súng liên thanh hạng nhẹ trên người chiến sĩ nhỏ tuổi, bắn về phía đám người đông đúc còn chưa kịp tản ra kia.



“Pặc~ Pặc~ Pặc~” tiếng súng không dứt bên tai, khói trắng dày đặc đã nồng nặc. Đạn trong súng liên thanh hạng nhẹ tiếp tục chưa bắn hết, Tiểu Tịnh Trần quả quyết vứt súng đi. Cô bé đột nhiên vươn người nhảy lên, mũi chân đạp vào bánh xích, như một con chim đại bàng lao về phía khói trắng dày đặc.



Bởi vì những chiến sĩ kia đứng quá đông đúc, bị súng liên thanh đảo qua liền chết một đám lớn, khói trắng cuồn cuộn có hiệu quả cản trở tầm nhìn của người bình thường. Những chiến sĩ may mắn còn sống sót thậm chí cũng không phát hiện ra tiếng súng của kẻ địch đã ngừng. Bọn họ theo bản năng lấy súng của mình ra phản kích lại, vừa đánh vừa lui, muốn quay trở lại bên trong xe thiết giáp. Đáng tiếc... mong muốn rất tốt đẹp nhưng hiện thực rất gian khổ.



Khi một chiến sĩ vất vả lắm mới lách qua “đám người chết”, bám vào bánh xích trèo lên đỉnh xe, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên có một ánh sáng trắng vụt qua, “Phụt...” áo tín hiệu vỡ vụn, khói trắng dày đặc đến nỗi mắt anh ta cũng không nhìn ra được. Anh ta thậm chí cũng chưa nhìn rõ người giết mình là ai, xung quanh lại vang lên tiếng “Phụt...” vừa xa lạ vừa quen thuộc!



Mãi đến khi khói trắng hoàn toàn tiêu tan, trên con đường nhỏ chỉ còn lại một đám người đội màu lam chết đến nỗi không thể chết thêm được nữa, kẻ địch sớm đã tẩu thoát rồi.



Đại đội trưởng trẻ tuổi lấy mũ trên đầu xuống, giống như phát tiết hung hăng giày vò, âm thầm phỉ nhổ, bọn họ chết thật là oan ức~!



Tiêu diệt hết quân địch, Tiểu Tịnh Trần quả quyết rút đi, ngay đến cả xe con cô bé cũng không biết lái, nữa là xe tăng to lớn đồ sộ kiểu này, lỡ như vào mà không ra được, thì đó không phải là đang sống tự tìm lấy cái chết sao.



Tiểu Tịnh Trần giống như bước vào trạng thái rất huyền diệu, đối diện với kẻ địch đội màu lam, cô bé gặp một giết một, gặp hai giết hai. Tất cả những người của đội màu lam không may mắn gặp phải cô bé đều không hề ngoài ý muốn mà anh dũng hy sinh.



Buổi trưa, cô bé cuối cùng cũng băng qua khu vực ranh giới, tiến vào nội địa của đội màu lam. Đội màu lam xuất hiện không còn là một tiểu đội nữa, mà là cả một liên đoàn đóng quân. Tiểu Tịnh Trần không hành động thiếu suy nghĩ nữa, trực giác nhạy cảm nói cho cô bé biết, người của đội màu lam ở đây rất đông, đông đến mức có thể bao vây cô bé thành sủi cảo.Tiểu Tịnh Trầncũng không phải là đến để so sức chiến đấu với các chiến sĩ đội màu lam, cô bé có nhiệm vụ nặng nề hơn.



Tiểu Tịnh Trần lén đi vào, im hơi lặng tiếng đi qua các chiến sĩ của đội màu lam sát bên người. Cô bé ẩn náu rất tốt, từ đầu đến cuối cũng không để lộ vị trí của mình. Nhưng mà, dần dần, cô bé cảm thấy được áp lực.
Đêm hôm khuya khoắt chính là lúc cơn buồn ngủ mạnh mẽ, một cái bóng tối đen lại không một tiếng động đi qua giữa các tù binh, có người ngủ lơ mơ không cẩn thận nhìn thấy còn tưởng rằng mình mơ gặp phải ma.



“Ôi chao, nữ chiến sĩ nhỏ, là cậu à?” Bóng đen di động đột nhiên bị gọi dừng lại. Cô bé hơi ngẩn người, nghi hoặc quay đầu, lập tức nhìn thấy một đôi mắt sáng như chú chó nhìn thấy cục xương thịt vậy, đối phương giơ tay khua khua: “Nữ chiến sĩ nhỏ, cậu không nhớ mình sao, ba mươi Tết chúng ta đã gặp nhau.”



Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nghĩ một lát, không khỏi bỗng nhiên bừng tỉnh: “Cậu là người mà nhớ nhà tới mức khóc mà đi trèo tường đó sao?” “Phốc...” trong bóng đêm có ai đó không cẩn thận phì cười, chiến sĩ nhỏ trèo tường xấu hổ gãi má: “Cái đó... mình tên Ách Tân.”



Tiểu Tịnh Trần gật đầu, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Mình tên Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.”



“Bạch Tịnh Trần?!” giọng nói của Ách Tân không khỏi lên cao giọng. Cậu ta vội vàng che miệng, mắt vì sợ hãi mà trừng lớn. Thấy không gây nên sự chú ý của các bảo vệ đội màu lam, cậu ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng nói: “Cậu chính là Bạch Tịnh Trần? Nữ chiến sĩ xinh đẹp nhất đoàn mình?”



Tiểu Tịnh Trần:“...”



“Tiểu Tân Tử, lời này của cậu thật nực cười, đoàn 814 tổng cộng có mấy nữ chiến sĩ? Nếu nói xinh đẹp nhất, nên là Vệ Thủ Tiểu đội trưởng tiểu đội hai trung đội 1 đại đội Đao Phong. Tên nhóc đó... chậc~ chậc~ họa thủy, thật đúng là họa thủy.”



Ai cũng thích nhiều chuyện, lời này vừa nói ra lại có không ít người phụ họa. Doanh trại tù binh im lặng không hiểu sao náo nhiệt cả lên. Bọn họ bị nhốt ở đây không thể trốn thoát được, chết lại không chết được, ngoại trừ việc ngồi đợi diễn tập kết thúc ra thì thật sự không còn việc gì để làm. Ngoài những tân binh sẽ bởi vì lần đầu tiên diễn tập đã bị bắt làm tù binh mà các kiểu bi thương buồn tủi, những binh lính cũ đã sớm quen với việc này.



Nếu như từ trước đến nay chưa từng làm tù binh trong diễn tập, bạn sẽ xấu hổ khi khoe khoang mình là lính cũ. “Thà chết chứ không chịu khuất phục”, “thà chết chứ không đầu hàng” đó là diễn trên tivi, trong thực tế, bất kể là diễn tập hay là chiến tranh thực sự, còn sống mãi mãi vẫn tốt hơn là chết.