Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 283 : Thanh mai hung tàn và trúc mã giúp người xấu làm điều ác
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Khảng khái chịu chết tất nhiên cần phải can đảm, sống chịu nhục chịu khổ càng cần phải can đảm. Đặc biệt là trong cuộc diễn tập không thể chết thật kiểu này, việc còn sống trở thành tù binh chính là để chuẩn bị cho sau này khi trở thành tù binh thật sự có thể trốn thoát ra ngoài.
Những lính cũ từng trải đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, ở đó nói chuyện mỹ nam mỹ nữ, cho dù là nhìn thấy hay là nghe thấy, đều giống như là lưu manh hèn mọn, nhưng ánh mắt của bọn họ lại im lặng xem xét xung quanh, chú ý tới thời gian đổi ca của lính canh gác, tần suất tuần tra và số người giữ phòng của quân lam...
Trở thành tù binh đương nhiên là điều sỉ nhục, nhưng trở thành tù binh lại có thể dễ dàng tiếp cận tư lệnh của kẻ địch hơn!
Các cuộc phản công của trại tù binh dường như đã biến thành kịch không thể thiếu trong mỗi trận diễn tập. Các chiến sĩ ưu tú, không những phải có rèn luyện quân sự đánh bại kẻ địch giành chiến thắng, thần tích đại phản công cũng không thể thiếu được.
Đương nhiên, có sự phản công của trại tù binh, sẽ có sự trấn áp của người chiến thắng, đối phó như thế nào với tất cả những rối loạn, nguy cơ đột phát bên cạnh mình cũng là môn bắt buộc của mỗi một sĩ quan chỉ huy ưu tú. Đây chính là một cuộc chiến tấn công phòng ngự tranh đoạt, ai cười đến cuối cùng mới có thể cười đẹp nhất.
Cho nên nói sĩ quan chỉ huy rất gian khổ, không những phải suy tính chung toàn cục, nắm bắt cả một cuộc chiến, còn phải chuẩn bị ứng phó kịp thời với những mối nguy ẩn náu bên cạnh. Quân nhân Hoa Hạ không thể giết tù binh, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, nguyên tắc là “tước vũ khí chứ không giết”, chi bằng dứt khoát tiêu diệt tất cả kẻ địch gặp phải cũng được, hà tất phải tạo ra cả một trại tù binh, giống như chôn một quả bom hẹn giờ trong đại bản doanh của mình chứ.
Đương nhiên, nỗi khổ này không chỉ có ở những sĩ quan chỉ huy quân lam, sĩ quan chỉ huy quân đỏ cũng như vậy.
Cứ mỗi một lần diễn tập quân sự, sĩ quan chỉ huy các bên đều chơi tới nỗi vô cùng happy. Cuộc phản công của trại tù binh có thành công hay không cũng trở thành một tiêu chuẩn chấm điểm rất quan trọng của sĩ quan chỉ huy. Sau khi kết thúc diễn tập, sĩ quan chỉ huy của hai bên chắc chắn phải ngồi cùng nhau, cụng chai bia uống cạn.
Được rồi, đi hơi xa, chúng ta quay trở lại vấn đề chính.
Khi Tiểu Tịnh Trần đang tiêu diệt lính canh cổng, liền thừa dịp lúc khói trắng cuồn cuộn cản trở tầm nhìn, lén lút chuồn vào trại tù binh. Không cần hỏi cô bé bằng cách nào có thể không tiếng động băng qua cả một bộ chỉ huy, trên cánh tay của cô bé vẫn còn mang theo phù hiệu tay áo màu lam. Hơn nữa những người nhìn thấy chính diện cô bé, biết cô bé là kẻ trà trộn vào quân lam đều đã chết hết rồi. Thế là, cô bé bình yên vô sự ẩn nấp vào trong trại tù binh, cứ thế ẩn náu tới đêm khuya.
Vốn dĩ cô bé muốn mượn bóng đêm để ẩn núp, ra khỏi trại tù binh đi tiêu diệt Đoàn trưởng nào đó của đoàn quân lam, lại không ngờ rằng bị người ta nhận ra, cũng may là bị nhận ra, bằng không, mang theo phù hiệu tay áo màu lam lại nhảy vào trại tù binh đầy quân của đội đỏ... là chê mình chết chưa đủ nhanh sao? Bởi vì Ách Tân cùng các chiến hữu của cậu ta cãi cọ trêu đùa, động tác của cô bé có chút chậm chạp, nhưng cũng chính sự trì hoãn mấy phút này, khiến cho cô bé gặp phải người không ngờ tới.
Phí Khánh thật sự không kiềm chế được tò mò trong lòng, cậu ta vò đầu bứt tai mở miệng hỏi ra nghi hoặc của mọi người: “Các cậu rốt cuộc là đang nói cái gì?”
Tống Siêu bị Vệ Thủ và Tiểu Tịnh Trần làm cho dường như phát điên, đột nhiên tròng mắt vẽ một vòng, cười tít mắt quay đầu nhìn Phí Khánh: “Muốn biết à?”
Phí Khánh bị nụ cười hồ ly tiêu biểu của cậu ta dọa đến nỗi nhảy dựng lên, bản năng tránh dữ tìm lành khiến cho cậu ta điên cuồng lắc đầu, cánh tay dài của Tống Siêu duỗi ra ôm cổ cậu ta, thân thiết nói: “Đừng như vậy mà, thấy cậu là anh em mới quyết định để cậu tham gia. Cậu phải cân nhắc kỹ, cơ hội qua rồi sẽ không lấy lại được đâu.”
Bản năng kiên định của Phí Khánh bắt đầu lay động, từ nhỏ cậu ta đã tràn đầy lòng hiếu kỳ đến mức có thể so với mèo hoang. Bất kể là có liên quan hay không liên quan, việc lớn hay việc nhỏ, cậu ta đều muốn biết rõ ràng rành rọt, vì thế bị không ít người ghét bỏ. Vào bộ đội lâu như vậy, mặc dù quan hệ của mọi người đều rất tốt, nhưng thực sự coi cậu ta là chiến hữu, là bạn bè anh em cũng chỉ có Vệ Thủ và Tống Siêu mà thôi.
Cậu ta thích dính với Vệ Thủ và Tống Siêu, cũng không phải bởi vì hai người họ là chiến sĩ xuất sắc nhất của đại đội Lưỡi Đao, cũng không phải vì những chuyện bên lề liên tiếp xuất hiện trên người bọn họ, chỉ là bởi vì hâm mộ sự ăn ý giữa bọn họ mà chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được ý muốn của nhau. Nếu có một ngày chính mình cũng có thể kết giao được với người bạn như thế này, thì lúc đó đúng là chết cậu ta cũng mãn nguyện.
Thế là, ma xui quỷ khiến, Phí Khánh im lặng gật đầu... Cậu ta thế mà gật đầu thật!
Ánh mắt Tống Siêu sáng lên, sảng khoái vỗ vai cậu ta, nói: “Anh em sẽ nhớ tới cậu, lát nữa hơi đau một chút, đừng cố chịu đựng, cứ lớn tiếng kêu la rên rỉ thảm thiết, cần phải dụ các tiểu binh của quân lam đến đây, nhớ chưa?”
Vừa nghe lời này, Phí Khánh liền hối hận. Đáng tiếc, Tống Siêu không để cho cậu ta có cơ hội nói hối hận. Thấy cậu ta đồng ý, Tống Siêu quyết đoán từ trong thắt lưng quần rút ra một cây kim bạc mỏng như sợi tóc, đâm xuống. Khi cậu ta há miệng muốn nói liền quả quyết đâm vào gáy cậu ta.
“Á A A A...”
Lời nói hối hận trong nháy mắt đổi thành tiếng kêu thảm thiết từ trong cổ họng Phí Khánh bay ra, tiếng kêu rên thảm thiết đó dọa cho các chàng trai quân đỏ hết thảy đều run rẩy, “Xoẹt~ Xoẹt~ Xoẹt~” lui về phía sau mười mét.