Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 284 : Sự phản kích của tổ ba hố người
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Tiếng hét thảm thiết của Phí Khánh làm cho lính gác trại sợ hãi, nhưng hiển nhiên nhóm lính đều cho rằng đồng chí Phí Khánh chỉ đang đóng kịch. Một tên lính bực tức nói: “Gào cái gì mà gào, muốn chết hả? Có tin ông đây cho cậu ăn một viên đạn không.”
Nhưng lời này cũng chỉ để nói mà thôi, quân đội Hoa Hạ không cho phép giết tù binh trừ trường hợp đặc biệt.
Phí Khánh sắc mặt trắng bệch viền mắt sung huyết, nằm thẳng trên mặt đất, đau khổ nhìn về phía cửa lớn của trại tù binh, dự định gật đầu đáp lại: Tôi muốn chết đấy!
Chỉ tiếc cả người Phí Khánh lúc này cứng ngắc như đá tảng, ngay cả một cọng tóc cũng không nhúc nhích được chứ đừng nói là gật đầu.
“Phí Khánh! Phí Khánh! Cậu bị sưng thế nào rồi! Đừng làm chúng tôi hoảng, tôi đã bảo đừng tham gia đợt diễn tập này mà cậu không nghe, giờ thành cái dạng này rồi còn kiên trì cái quái gì nữa... Ai dô, các đồng chí quân lam, chiến hữu này của tôi bệnh thật không nhẹ đâu, phải đưa đi viện, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Tống Siêu do quá lo lắng mà ngũ quan đều biến dạng, biểu cảm hoang mang và hoảng sợ dường như đã chiếm cứ mọi giác quan của cậu ta. Sự kích động cùng ưu sầu tột độ khiến cánh tay dìu đỡ Phí Khánh cũng run rẩy, đương nhiên nếu nhịp run rẩy đó không khiến ngân châm không ngừng đâm vào rút ra làm cho Phí Khánh cũng lẩy bẩy như bị Parkinson thì có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều.
Lính gác quân lam vốn đang nghi ngờ, nhưng dáng vẻ của Phí Khánh không giống như đang giả bộ, thêm vào đó tối nay trăng rất sáng lại thêm ánh đèn phụ trợ khiến cho khuôn mặt Phí Khánh lộ rõ màu trắng bệch, nhìn vào quả như sắp ngủm đến nơi.
Tất cả lính gác tại đó bắt đầu lo lắng, đây là diễn tập thôi các anh em à, không phải là thật sự đối đầu, những người đang ngồi xổm trong trại tù binh đều là chiến hữu hàng thật giá thật của bọn họ, thế là một lính gác vội vàng nói: “Cậu ở đây trông, tôi đi gọi quân y.”
Một lính gác khác cũng vội vã gật đầu, nhìn người bạn mình đi xa.
Thấy mục đích đã đạt được, Tống Siêu dứt khoát rút ngân châm ra cắm lại vào thắt lưng, Phí Khánh nín giọng thở hắt ra, bịch một tiếng, ngã xuống đất nằm ngay đơ, tay chân cứng ngắc như cương thi, ánh mắt dại ra ngắm trời sao, ngay cả ánh đèn chiếu vào cũng không cảm thấy chói mắt. Cái nỗi niềm đau khổ lúc trước đó quả thật khiến cậu có cảm giác muốn chết đi cho xong.
“Ê, cậu không sao chứ? Không sao thì "ơi" một tiếng, đừng có mà hù dọa anh em như thế!!” Tống Siêu vỗ nhè nhẹ mặt cậu lẩm bẩm.
Tống Siêu gật đầu theo bản năng, sau đó chợt lạnh người, thầm kêu không tốt rồi, đáng tiếc đã quá muộn. Vệ Thủ đưa tay đẩy cậu ta một cái. Tống Siêu ngã ra khỏi góc ẩn thân, theo đó là một tiếng hét lớn: “Ai đó?”
Tống Siêu nhanh chóng núp vào góc ẩn thân, nghiến răng nghiến lợi giơ nắm đấm với Vệ Thủ. Khóe miệng Vệ Thủ như có như không cong lên, thế nhưng ngoài dự liệu là nụ cười này không có nhanh chóng biến mất mà càng ngày càng rõ. Tống Siêu trơ mắt nhìn Vệ Thủ từ một trai đẹp mặt đơ như núi băng thành một dã thú hung tàn với ánh mắt tà ác ngang ngược.
Tống Siêu dứt khoát cúi đầu, không khiêu khích con cầm thú này bằng ánh mắt nữa. Bà nó chứ, hai mặt cái quái gì, quả nhiên là đáng ghét nhất mà!
Hành động của Tống Siêu trước đó quả nhiên đã thu hút sự chú ý của binh lính tuần tra, lập tức, một đội binh lính quân lam nhanh chóng hướng về phía này dò xét. Vệ Thủ khom người chạy nhanh về hướng cách xa trại chỉ huy. Tống Siêu thầm rủa, không thể không đuổi theo. Nhóm quân lam truy kích bọn họ phát động cảnh báo, vô số binh lính quân lam đang vây lại hướng hai người.
Hướng xa trại chỉ huy kia là... kho vũ khí.
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không biết Vệ Thủ và Tống Siêu đã giúp cô bé dẫn đi một số lượng lớn binh sĩ. Xung quanh trại chỉ huy không phải là phòng ngự thưa thớt thế nhưng cũng không đủ gây nguy hiểm cho cô bé. Cô bé linh hoạt chạy vào trong trại chỉ huy, trốn ở trong bóng tối của một dàn máy móc cạnh rèm cửa.
Không gian trại khá lớn, ít nhất cũng có hai trăm mét vuông, khó có thể nghĩ rằng một lều trại lại có diện tích lớn đến vậy, phòng cũng không ít, tiếng máy móc vận hành bận rộn nhưng lại không một ai phát hiện ra cô bé. Ánh mắt cô bé quét qua nhưng không phát hiện được người cần tìm.
Tiểu Tịnh Trần không khỏi cảm thấy chán nản, Đoàn trưởng không ở trong cái lều to nhất này thì có thể ở đâu được?
Tiểu Tịnh Trần là bé ngoan, ưu điểm của bé ngoan là: không hiểu thì phải hỏi!
Thế là cô bé không chút do dự bước ra từ nơi ẩn nấp, mở miệng: “Đoàn trưởng của các người đâu rồi?”