Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 287 : Xung đột

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Xe tải đi đến điểm tập hợp rồi dừng lại, còn chưa kịp xuống xe đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt ầm ĩ, mùi thức ăn hòa quyện trong không khí khiến cho người ta chảy nước miếng dữ dội. Có người hung hăng hít mũi, ngạc nhiên mừng rỡ: “Là thịt cừu nướng, thơm quá!”



Mọi người vội vã nhảy xuống xe, liếc mắt một cái là thấy trên vùng bình nguyên đầy ắp người, ai ai cũng bụi bặm mệt mỏi, thậm chí trên mặt một số người còn tích tụ một lớp đất. Các chiến sĩ quân lam và quân đỏ lần lượt tập trung đến đây, chuẩn bị tổ chức bữa tiệc sau diễn tập.



Mặc dù lúc diễn tập đánh nhau tưng bừng, nhưng sau khi buổi diễn tập kết thúc, mọi người đều là chiến hữu, nên thật sự cũng không có thù hận gì.



Vệ Thủ và Tống Siêu vừa xuống xe, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Một số chiến sĩ quân đỏ không nhịn được mà huýt sáo: “Ô, anh hùng của chúng ta đến rồi! Tiểu đội trưởng, cảm giác bị bom nguyên tử văng tung tóe vào người như thế nào?”



Mọi người cười ầm lên. Tống Siêu liếc mắt làm tôn lên khuôn mặt trắng xóa khó coi của cậu. Vệ Thủ vốn trầm mặc, không nói tiếng nào đi đến bên bờ nước ở phía xa xa, trước tiên phải rửa mặt sạch sẽ đã. Tống Siêu cũng vội vàng đi theo. Còn một người tuyết khác thì từ đầu đến cuối không nói gì, cậu ta chỉ nhìn chăm chú vào Tiểu Tịnh Trần, sau đó mới tiến về phía trước nơi đồng đội phe mình tập trung... Dễ nhận thấy, cậu ta không thuộc Trung đoàn số bốn phía Bắc, cũng không thuộc Trung đoàn số ba phía Nam.



Lúc này, mặt trời đã lên giữa không trung, nhiệt độ cũng dần dần tăng cao, mang lại sự ấm áp của ngày xuân. Tiểu Tịnh Trần đảo đôi mắt to, lập tức tìm được Tiểu đội bếp núc khí thế ngất trời. Cô bé vội vàng chạy tới, nhếch miệng nở một nụ cười ngọt ngào: “Tiểu đội trưởng.”



Đồng chí Tiểu đội trưởng bận rộn đến nỗi đầu óc choáng váng, vẫn tranh thủ ngẩng đầu liếc một cái: “Ôi chao, Tịnh Trần, cuối cùng em cũng tới rồi. Em đi nhặt củi ở cái thế giới nào vậy? Làm hại bọn anh lo lắng gần chết. À, đúng rồi, em đã tiêu diệt được một Đoàn trưởng của quân địch, đã trở thành anh hùng của toàn quân chúng ta, không tệ, không tệ.”



Tiểu Tịnh Trần chớp chớp đôi mắt to, mù mờ nhìn đồng chí Tiểu đội trưởng. Lời của Tiểu đội trưởng nghe giống như đang khen ngợi, nhưng trực giác nhạy bén của em gái đã giúp cô bé cảm nhận được sự không vui của Tiểu đội trưởng. Mặc dù anh ta không dùng ngôn từ mạnh mẽ, cũng không dùng ngữ điệu gay gắt, nhưng cô bé biết, anh ta đang tức giận.



Người của Tiểu đội bếp núc hoặc ít hoặc nhiều đều hiểu rõ tính khí của đồng chí Tiểu đội trưởng này. Anh ta lúc bình thường rất thích nói chuyện, cũng rất quan tâm đến các chiến hữu, nhưng một khi tức giận, có mười con bò cũng không kéo lại được. Những thành viên khác trong Tiểu đội bếp núc đều không dám lên tiếng, chỉ một mực cắm đầu làm việc. Thiện Tiêu nhìn Tiểu Tịnh Trần đang luống cuống đứng trước lò bếp, có chút không đành lòng. Đó vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành mà!


Dĩ nhiên, bản thân Tiểu Tịnh Trần không có suy nghĩ duy ngã độc tôn này. Chỉ là cô bé làm bất kỳ việc gì cũng có thói quen làm theo kiểu của mình. Đều nói quân đội là một lò luyện lớn, đã hơn nửa năm rồi mà vẫn không hòa tan được bé ngốc này.



Chuyện lúc trước của Tiểu Tịnh Trần, Tiết Quang Hàn ít nhiều gì cũng biết được một chút, cho nên anh ta mới ngăn cản Đoàn trưởng Mèo Garfield dùng súng thật chĩa vào cô bé.



Tiết Quang Hàn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Chú kể cho cháu nghe một câu chuyện nhé!”



Tiểu Tịnh Trần quay đầu, nghi hoặc nhìn anh ta. Tiết Quang Hàn cười nói: “Ngày xưa có một người thợ săn, khả năng săn bắt của anh ta rất lợi hại, là tay thợ săn xuất sắc nhất trong làng. Có một hôm, các thợ săn trong làng cùng đi vào trong núi để lùng giết một con mãnh hổ. Người thợ săn này do có việc nên đã rời khỏi ngôi làng. Cho nên, mọi người không gọi anh ta. Sau đó khi người thợ săn này quay lại, anh ta phát hiện ra mọi người đều đã đi hết. Anh ta cho rằng mình là tay thợ săn lợi hại nhất trong làng, không có anh ta, làm sao có thể giết được mãnh hổ chứ? Do đó, anh ta đeo cung tên lên lưng rồi xông vào trong ngọn núi. Anh ta gặp được những người thợ săn khác đang vây bắt mãnh hổ. Bởi vì biết rằng mình không phải là đối thủ của mãnh hổ, cho nên những người thợ săn kia đã sớm vạch ra một kế hoạch tường tận, cân nhắc đến từng khả năng ngoài ý muốn. Mặc dù có thể sẽ bị thương, nhưng nhất định có thể giết được mãnh hổ. Thế nhưng, người thợ săn này lại trở thành điều mà không ai ngờ tới. Bản thân anh ta có lòng tốt đến giúp đỡ mọi người. Thế nhưng, anh ta lại phá vỡ kế hoạch của các thợ săn. Kết quả là, không những không giết được mãnh hổ, lại còn khiến cho mấy người thợ săn kia phải vùi thân trong miệng hổ. Cháu nói xem, nên trách ai bây giờ?”



Tiểu Tịnh Trần: “Trách những người thợ săn kia, bọn họ không có chuyện gì thì đi lùng giết mãnh hổ làm chi? Mãnh hổ có chọc tới bọn họ đâu??”



Tiết Quang Hàn: “....” Thiếu chút nữa đã quên mất, cô bé này có một con thú cưng là hổ trắng. Mẹ nó, anh ta đúng là không nên lấy mãnh hổ làm ví dụ.



“Cháu hiểu ý của chú. Tiểu đội trường cho rằng cháu là thành viên Tiểu đội bếp núc, không phải lính chiến đấu, không nên chạy đến Bộ chỉ huy quân lam. Nhưng việc cháu không hiểu chính là Đoàn trưởng đã kêu cháu đi giết Đoàn trưởng của quân lam. Không phải cháu đã phục tùng mệnh lệnh rồi hay sao, có gì không đúng chứ?”



Tiết Quang Hàn ngẩn người, anh không biết ở giữa còn có Đoàn trưởng Liễu: “Đoàn trường Liễu đã bảo cháu đi sao?”



Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Sau khi Đoàn trưởng bị giết, ngài ấy rất tức giận. Nói rằng nếu như cháu cảm thấy áy náy, cảm thấy ngài ấy không đáng chết, cảm thấy cháu vẫn còn một chút xíu tình chiến hữu với Đoàn trưởng là ngài ấy, thì hãy đi giết Đoàn trưởng của quân lam. Cháu đã làm rồi, tại sao vẫn không đúng?”