Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 288 : Tuyển chọn kỳ lân

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Tiết Hàn Quang không còn gì để nói, Tiểu đội trưởng sai cô bé đi kiếm củi, Đoàn trưởng lại kêu cô bé đi tiêu diệt Đoàn trưởng của quân địch. Đoàn trưởng đương nhiên phải lớn hơn Tiểu đội trưởng rồi. Cô bé phục tùng mệnh lệnh của Đoàn trưởng, thật đúng là không có ai có thể nói cô bé sai được. Hơn nữa, cô bé thật sự đã giết chết Đoàn trưởng của đối phương!



“Vậy tại sao cháu lại đâm bị thương lính cảnh vệ của Đoàn trưởng Trịnh, chỉ vì cậu ta chĩa súng vào vào cháu sao?”



Tiểu Tịnh Trần gật đầu, cúi gằm đầu xuống, xụ miệng: “Cháu đã bảo bọn họ đừng chĩa vào súng vào người cháu rồi mà...”



Tiết Quang Hàn: “...” Mẹ kiếp, con còn thấy oan ức sao?



“Tịnh Trần, chú biết cháu đã từng xảy ra việc ngoài ý muốn, đối với súng như có bóng ma trong lòng. Nhưng cháu đã là một người trưởng thành rồi, cháu phải học cách khống chế cảm xúc của mình, không thể không vui một cái liền liều mạng làm người khác bị thương được. Như vậy có khác gì dã thú đâu.”



“Quả Cà mới là không vui một phát liền liều mạng khiến người khác bị thương.” Tiểu Tịnh Trần dùng lời lẽ chính nghĩa sửa lại cho đúng.



Tiết Quang Hàn: “...” Chứng cứ có sức thuyết phục chứng minh mình còn không bằng dã thú có ý nghĩa lắm sao?



Hai tay Tiểu Tịnh Trần chống cằm, ánh mắt có chút rã rời nhìn về nơi các chiến sĩ đang rất vui vẻ ở phía xa xa. Cô bé như một người xa lạ tự do ở bên ngoài lộ ra vẻ không ăn ý: “Cháu nhớ ba, cháu muốn về nhà.”



Tiết Quang Hàn trong lòng hồi hộp thầm kêu không được. Anh phải vất vả lắm mới lừa được cô nhóc này vào trong quân đội, chính là muốn để cho cô bé cảm thấy tin cậy, thấy quyến luyến, không muốn rời xa quân đội đầy nhiệt huyết. Thế mà còn chưa đến một năm cô bé đã có ý nghĩ muốn về nhà rồi, vậy tâm tư của anh không phải uổng phí sao.



Tiết Quang Hàn cảm thấy có chút đau đầu. Mặc dù anh rất muốn giữ chân Tiểu Tịnh Trần, nhưng cũng biết, với tính cách hiện giờ của cô bé thật sự không thích hợp với quân đội. Cô bé không có ý thức đoàn thể, không có cảm giác vinh dự tập thể, cũng không có giác ngộ thân là quân nhân. Nếu như đổi thành những người khác, anh chắc chắn sẽ sớm để người đó cút xéo đi, nhưng cô bé...




Giọng nói của cậu không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người nghe thấy. Một loạt những ánh mắt sắc bén như lưỡi dao bắn tới. Phí Khánh sợ run cầm cập, theo bản năng trốn ra phía sau Tống Siêu. Lần này, mặc dù những người lính đặc chiến được huấn luyện nghiêm chỉnh không nhìn những người cùng mặc quân trang giống mình bằng ánh mắt khinh bỉ, nhưng sự khinh thường trong ánh mắt thì làm sao giấu được chứ.



Tống Siêu quay đầu nhìn Phí Khánh, nhếch miệng cười ý vị thâm trường: “Cậu hay thật đấy, đến bọn mình mà cậu cũng không sợ, lại đi sợ bọn họ?”



Phí Khánh: “...”



Được rồi, đồng chí Phí Khánh hiện nay vẫn chưa nhận ra bản chất của ba người trước mắt – Một người là thành viên SWAT, giết người không chớp mắt. Một người là phần tử hai nhân cách, bề ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm sâu sắc, tàn nhẫn, tay không xé nát người sống. Còn một người là một dã thú độc ác tàn nhẫn, khoác trên người vẻ ngoài đáng yêu ngốc nghếch. Thế này tha hồ bỏ xa mấy người lính đặc chiến kia tận mấy con đường rồi!



Phí Khánh không biết bản tính của ba người, coi ba người như là mấy tiểu binh hơi xuất sắc một chút giống mình mà thôi.



Ý kiến của Phí Khánh bị coi nhẹ. Vệ Thủ mắt nhìn thẳng đi về phía trước, dáng người cao thẳng như cây tùng. Tống Siêu cà lơ phất phơ lung la lung lay, thỉnh thoảng ngáp một cái, nhưng lại vô tình tỏa ra sát khí thích hợp đối với những người lính đặc chủng kia. Đôi mắt to của Tiểu Tịnh Trần nhấp nháy, ánh mắt nhìn về phía mấy người lính đặc công như chó nhìn thấy xương. Những người này nhìn có vẻ rất lợi hại, đánh nhau chắc chắn rất sảng khoái.



Rạo rực ôm mặt!



Phí Khánh lặng lẽ lệ rơi đầy mặt, lẽ nào trên thế giới này chỉ có mình cậu là bình thường thôi sao?



Trái Đất thật là nguy hiểm, cậu muốn trở về Sao Hỏa, gào khóc!