Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 289 : Kêu trời không được gọi đất không xong

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Số người tham gia tuyển chọn Kỳ Lân không hề ít, có một số thậm chí còn đến từ quân khu khác. Máy bay trực thăng đến rồi lại đi. Người chờ ở đây càng ngày càng nhiều. Có thể giành được tư cách tham gia tuyển chọn Kỳ Lân, thì ai ai cũng là phần tử xuất sắc nhất của đội đặc công, có tình cảm thắm thiết với các chiến hữu của mình. Nhưng đối với những người khác hoặc ít hoặc nhiều cũng đều có tâm lý háo thắng cạnh tranh không chịu thua. Cho nên, hiện trường tràn ngập mùi khói thuốc nồng nặc, chỉ cần một đốm lửa nhỏ, cũng có thể dẫn tới một trận nổ lớn kinh thiên động địa.



Các sĩ quan trong khu vực chờ đợi chia thành tốp năm tốp ba, người quen đứng cùng một chỗ với nhau mà nhỏ giọng nói gì đó. Ánh mắt không chủ định mà quan sát những người khác, không có ác ý gì, nhưng khó giấu nổi sự thăm dò và kiêng dè trong ánh mắt.



Kỳ Lân chính là khát vọng lớn nhất của quân nhân đặc công Hoa Hạ. Mặc dù mỗi năm đều tuyển chọn, nhưng số người thật sự có thể thông qua buổi khảo hạch cuối cùng để được ở lại Kỳ Lân lại rất ít. Cho nên, những người này trong vòng mấy tháng ở đây, đều có thể trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình.



Tiểu binh đến từ đại đội bình thường giống như Vệ Thủ, Tống Siêu và Tiểu Tịnh Trần không được những lính đặc công để ý đến. Do đó, những người có quân hàm ngôi sao và vạch ngang coi nhau như đối thủ, và hầu như không có ai nhìn thẳng vào bốn tiểu binh này.



Bốn người cũng không hề để tâm, chỉ đứng ở trong một góc nhỏ, thấp giọng nói chuyện với nhau. Đương nhiên phần lớn là Phí Khánh nói linh tinh về sự lo lắng bất an của bản thân, rồi phân tích các số liệu thuộc tính của sĩ quan có quân hàm ngôi sao và vạch ngang mà không có bất cứ căn cứ nào, còn ba đứa kia chỉ phụ trách nghe.



Mặt trời từ từ lên cao, ánh sáng nóng bỏng thiêu đốt khắp mặt đất. Nhìn về phía xa, không khí nóng hầm hập dường như đã trở nên méo mó, nhiệt độ tăng cao, Phí Khánh bất giác kéo cổ áo xuống, lấy tay quạt gió. Các sĩ quan đeo quân hàm có gắn ngôi sao và vạch ngang kia do đã được huấn luyện nghiêm khắc nên hiển nhiên sẽ có sự nhẫn nại cao hơn cậu nhiều. Cho dù mồ hôi đã chảy đầm đìa, nhìn vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra.



Trên bầu trời vang lên tiếng máy bay vù vù. Không giống với máy bay trực thăng, âm thanh vù vù này hùng hồn đinh tai nhức óc hơn nhiều.



Mọi người bất giác ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy một chiếc máy bay vận tải cỡ nhỏ từ từ mở ra. Phí Khánh nheo mắt lại nhìn một lúc lâu, rồi mới kinh ngạc gào to lên: “Mẹ kiếp! Là V - 27, hiệu Lạc Ưng, mình còn tưởng rằng chiếc máy bay vận tải này chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ đã được dùng rồi. Kỳ Lân quả nhiên rất đáng sợ!”



Sự kinh ngạc của Phí Khánh đã nhận được những ánh mắt chú ý. Phí Khánh từ từ rụt cổ lại, gãi phía sau đầu, lúng túng cười ngây ngô.



Lạc Ưng đáp xuống an toàn, cửa khoang máy bay mở ra, hai sĩ quan mặc quần áo huấn luyện nhảy ra, một Thiếu tá, một Thượng úy, cùng một cấp bậc với hầu hết những sĩ quan đeo quân hàm ngôi sao và vạch ngang tham gia tuyển chọn. Hai người một trước một sau đi tới, bước chân của họ không lớn lắm, thân thể cũng không cao thẳng như cây tùng giống quân nhân tiêu chuẩn. Lúc họ tiến lên có một sự phóng khoáng thảnh thơi, cả người không có bất kỳ kẽ hở nào, hoàn toàn kín kẽ.
Đồng chí Thiếu tá lại một lần nữa há to miệng, đồng chí nữ binh này cũng bình tĩnh quá đi, chẳng lẽ các cô gái thời đại này đều hung tàn dũng mãnh như vậy ư?



Tiểu Tịnh Trần đời này không sợ trời không sợ đất, hiển nhiên cũng không sợ độ cao. Từ trên cao rơi thẳng xuống, dưới tác dụng của trọng lực và gia tốc đang không ngừng kéo lên, cơn gió dữ dội hất từ dưới lên trên điên cuồng khuấy động mái tóc ngắn của cô bé, quần áo bị giói thổi phồng lên, siết chặt vào tay chân.



Tiểu Tịnh Trần há miệng lớn tiếng hét ầm lên, trong ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn và thoải mái, thậm chí cô bé còn cất tiếng cười khanh khách.



Cách mặt đất khoảng chừng ba trăm mét nữa, chiếc dù đột nhiên được mở ra, nhanh chóng rơi xuống. Tiểu Tịnh Trần vịn vào dây kéo hai bên chiếc dù, chậm rãi lắc lư xuống mặt đất.



Tục ngữ nói: Đứng cao mới nhìn được xa.



Lúc ở trên không trung, các chiến sĩ đã đánh giá được tổng thể khu vực rơi xuống ở xung quanh. Đó là một dải đất một nửa là cánh đồng hoang vu, một nửa là rừng cây um tùm. Trên cánh đồng hoang, cỏ dại rậm rạp. Trong rừng rậm, cây xanh tạo thành bóng mát. Thỉnh thoảng lại có nguồn nước như đầm nước, dòng suối nhỏ xen lẫn. Ít nhất lúc quan sát trên không trung, cảnh vật chung quanh nơi này cùng không tệ lắm.



Tiểu Tịnh Trần đã đánh rơi mất vòng trọng lực trên đường đi diễn tập quân sự dài đằng đằng lần trước. Không có vòng trọng lực nặng cân kia nữa, trọng lượng cơ thể của cô bé nhẹ đến đáng thương. Gió thổi một cái, cô bé liền bồng bềnh không biết bay tới tận cái xó nào trong rừng rậm nữa.



“Lốp bốp!” Kéo đứt vô số những cành cây vụn vặt, chiếc dù cuối cùng cũng treo trên một cành cây cứng cáp. Đến tận khi ngừng rơi xuống, Tiểu Tịnh Trần mới kinh ngạc chớp mắt. Hai chân dùng lực để đạp lơ lửng giữa trời. Hai tay gắng sức duỗi ra, nhưng lại với không tới.



Mẹ kiếp, cô bé lại bị treo trên một cành cây, trên không chạm trời, dưới không chạm đất như vậy.