Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 290 : Cha ruột, trúc mã, lang quân

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Tiểu Tịnh Trần bị treo ở trên cây, chân không đạp được tới thân cây, tay thì không với tới cành cây. Hoàn toàn là trên không chạm trời, dưới không chạm đất. Lại không có vòng trọng lực nặng cân kia, muốn dùng lực mạnh để kéo đứt cành cây cũng biến thành ảo tưởng rồi.



Tiểu Tịnh Trần xụ miệng, hai mắt âm thầm ngấn lệ - Ba ơi, cứu con!



Nhưng thật đáng tiếc, xung quanh yên tĩnh đến tiếng chim hót cũng không có. Bầu không khí tĩnh mịch đến đáng sợ.



Đột nhiên, phía dưới truyền đến tiếng ma sát lầy lội mà thong thả. Tiểu Tịnh Trần cố sức cúi đầu, nhìn thấy dưới tán cây có một bãi bùn lầy ảm đạm, nước bùn cuồn cuộn nổi bong bóng, một con cá sấu mỏ vịt to lớn đang chậm rãi chui lên.



Được rồi, nhảy dù kết quả là bị treo trên cây không xuống được, cô bé nhịn. Bị treo ở trên cây còn phía dưới cây là đầm lầy, cô bé cũng nhịn. Nhưng trong đầm lầy lại còn có cá sấu. Cái ấy đã có thể chịu nhịn được, thì còn cái gì không chịu nhịn được nữa. Chú có thể nhịn, nhưng thím không muốn nhịn!



Mẹ nó, quá hố em gái rồi!



Cái miệng nhỏ nhắn mím chặt thành một đường thẳng. Tiểu Tịnh Trần đưa tay cầm sợi dây dù cột hai bên thắt lưng mình kéo xuống. Chiếc dù đang treo trên cây bị lắc lư dữ dội. “Răng rắc! Răng rắc!”, tiếng cành cây bị gãy văng vẳng bên tai.



Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn con cá sấu to đùng đã há cái miệng to như chậu máu chờ đợi thức ăn ngon rơi xuống. Hai chân cô bé ngay ngắn đung đưa, lực trên hai cánh tay ngày càng mạnh. Đột nhiên “bịch” một tiếng, cành cây to nhất đã bị gãy, vải dù bị treo ở trên không, cơ thể Tiểu Tịnh Trần không khống chế được mà nhanh chóng rơi xuống, nhìn thấy sắp rơi vào cái miệng như chậu máu của con cá sấu.



Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dùng sức kéo đứt sợi dây dù trên người mình, phản đòn ném vải dù lên người cá sấu, trùm lên cả người con cá sấu to lớn khiến cho nó không nhìn thấy ánh mặt trời. Ngắm đúng vào đầu cá sấu, Tiểu Tịnh Trần không chút khách khí đạp lên đó, hai chân vững vàng đặt xuống phía trán của con cá sấu, đầu gối cong xuống, bàn chân dùng lực đạp một cái, nhảy lên thật cao, lúc rơi xuống lại tàn nhẫn đạp lên đầu cá sấu, rồi lại gắng sức nhảy lên, lại đạp, lại nhảy, lại đạp...



Tàn nhẫn nhảy nhót ba bốn lần, Tiểu Tịnh Trần mới hài lòng dùng hết tất cả sức lực gắng sức nhảy lên, hai tay duỗi thẳng, không tốn chút sức nào mà nắm được một cành cây đã bị gãy nửa đoạn, hai chân đung đưa rồi móc lên cành cây. Ở mép vải dù dưới tán cây đã bị ngập hơn phân nửa trong đầm lầy lầy lội, chỉ còn lại một con cá sấu ở giữa đang cố trồi lên, con cá sấu đáng thương muốn thoát ra khỏi vải dù, nhưng chỉ có thể ở dưới đáy đầm lầy vòng vèo lượn qua lượn lại.



Tiểu Tịnh Trần giống như một con vượn tay dài treo người trên cây. Ngón tay nắm chặt vào cành cây, dùng tay thay chân, nhẹ nhàng qua lại như con thoi giữa các cành cây.
“Ạch!”



Trà Diệp Quân trợn tròn mắt. Giống như đồng chí đội trưởng nói, Lạc Kha Minh là người chuyên tung tin đồn nhảm, cậu ta có người quen là cấp trên trong quân đội, người mà anh ta biết, lại là... Xem ra hai tiểu binh này cũng không đơn giản.



Dường như cảm thấy vẫn chưa đả kích đủ, Lạc Kha Minh còn chậm rãi nói thêm một câu: “Hơn nữa, công phu quyền cước của hai người này là cùng học một thầy với tôi.”



Lúc này không chỉ có Trà Diệp Quân nhiều chuyện, đến cả Người Gấu và đội trưởng, cộng thêm mấy chiến sĩ Kỳ Lân đứng bên cạnh nghe được lời này của cậu ta đều kinh ngạc quay đầu nhìn sang. Khóe miệng Lạc Kha Minh khẽ nhếch lên, nở nụ cười cao thâm khó lường, cậu sẽ nói cho bọn họ biết người dạy cậu võ thuật chính là bé gái ngốc nghếch đáng yêu giống như một chú thỏ phiên bản người thật đang gặm lá cây nhai nhánh cỏ đó ư?



Cậu tuyệt đối sẽ không nói!



Trà Diệp Quân theo quán tính híp mắt lại, con ngươi đảo một vòng, nhìn Tống Siêu và Vệ Thủ trên màn hình đã được đánh dấu thành công, lộ ra một nụ cười gian nịnh nọt, không có ý tốt!



Còn không biết bản thân đã bị ai đó lợi dụng việc Tống Siêu và Vệ Thủ đang nỗ lực xuyên qua cánh đồng hoang và khu rừng để chuyển dời sự chú ý quá nhiều trên người em gái.



Tiểu Tịnh Trần đã gặm no lá cây rồi, lúc này mới có thời gian chú ý đến tình hình xung quanh, sau đó liếc mắt liền phát hiện ra máy theo dõi không phù hợp với hoàn cảnh. Cô bé nghiên cứu một hồi, quả quyết bỏ đi.



Tiểu Tịnh Trần tìm được một cây gậy gỗ, bắt đầu đi lung tung không có mục đích xuyên qua khu rừng, chưa đi được bao lâu đã nghe thấy những tiếng kêu thê lương thảm thiết: “Cứu mạng, cứu mạng, á!”



Lính đặc chiến tham gia tuyển chọn đều là người kiên cường, chắc chắn không thể nào phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà Vệ Thủ và Tống Siêu càng không thể kinh sợ như vậy. Vậy người duy nhất có thể gào thét không trình độ như vậy chỉ có một người – Phí Khánh!