Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 300 : Vệ thủ sụp đổ

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Sau khi Tiểu Tịnh Trần được ba người chủ nuôi cho ăn no, cô bé full máu, full mana, full skill phục sinh tại chỗ, trông đầy sức sống không giống trạng thái nguy kịch muốn xuất hồn, thăng thiên rồi đầu thai chuyển thế như một giây trước. Cô bé bỗng ngồi dậy, mở to mắt nhìn chằm chằm Trung tá. Trung đội trưởng cong khóe miệng nở nụ cười cà lơ cà phất, bình tĩnh thong dong mặc cho em gái ngước nhìn.



Thế nhưng, dần dần nụ cười của anh không giữ được nữa!



Đôi mắt Tiểu Tịnh Trần rất đẹp, đen trắng rõ ràng, trong suốt thấy đáy và sáng ngời như sao. Nhưng mà đẹp thì có đẹp thế nhưng bị đôi mắt bình tĩnh không cảm xúc giống như nhìn người chết nhìn chằm chằm lâu như vậy thì đến Phật tổ cũng không nhịn được mà nổi điên, có được không!



Đội trưởng Trung tá âm thầm co rút khóe miệng hai lần rồi hỏi: “Nữ binh, cô đang nhìn gì thế?”



Đôi mắt đờ đẫn bỗng chớp, Tiểu Tịnh Trần chun mũi, đáp: “Tôi nhận ra anh, anh là người ‘làm’ (thịt) Đoàn trưởng của chúng tôi trong buổi diễn tập.”



Mọi người: “...” Tập thể người đứng hỗn độn trong gió như bị sét đánh, vẻ ngoài cháy xém, da giòn thịt xốp kinh hoàng nhìn về phía đồng chí Trung tá, trầm mặc.



Ngân Mạc, Câm Điếc và lái xe:“...” Kỳ dị đánh giá Triển Đế bằng vẻ không thể tin, ánh mắt không hẹn mà cùng lởn vởn nhìn bộ phận nào đó giữa hai chân Triển Đế. Mặt họ cứng đơ, vạch đen chảy xuống, cơ thịt co rút, nghĩ thầm: Đội trưởng, không ngờ anh lại có loại sở thích này!



Triển Đế: “....” Cô gái à, cô có dám lược bỏ chữ “thịt” sau chữ làm đó đi không hả?



Cả thế giới đều yên tĩnh đến lạ, Tiểu Tịnh Trần lại chun mũi, nói: “Trước đó tôi đã gặp anh ở đâu đó, tôi nhận ra được mùi của anh.”



Quá trình hóa đá của cả thế giới thăng cấp, ánh mắt quần chúng lơ lửng bay qua bay lại gữa hai người, nhớ ra mùi vị cái quái gì, aiyo, quá mập mờ rồi đó!
“Xin lỗi, Đại đội trưởng, đều là lỗi của tôi.” Triển Đế nhận lỗi với thái độ thành thật. Ngân Mạc vội vã nói: “Không liên quan đến cậu ta, là do tôi thay đổi lượng vận động bất ngờ mới xảy ra cơ sự này. “



“Tôi cũng ra tay quá nặng.” Mãi một lúc, người không giỏi nói - Câm Điếc mới thốt ra một câu, nhưng ý muốn biểu đạt đã đầy đủ.



Tiết Quang Hàn bất đắc dĩ thở dài, buồn bực vẫy tay, nói: “Thôi bỏ đi, người không sao là được. Cậu ta... trạng thái có chút đặc biệt, cũng không trách các cậu được, nhưng các cậu phải thắt chặt kiểm soát, nếu lại xảy ra việc ngoài ý muốn, các cậu vào ở phòng tối hết cho tôi, một tháng không được ra ngoài. “



“Rõ.” Ba người đồng loạt đứng nghiêm, chào theo điều lệnh, quay người rời đi.



Sau khi người giải tán hết, Tiết Quang Hàn mới mở tập tài liệu vừa được cập nhật gần đây. Văn kiện rõ ràng là hồ sơ bệnh án của Vệ Thủ từ khi sinh ra đến vừa vào viện do huấn luyện lúc nãy. Trong hồ sơ một hàng chữ màu đỏ to đùng đập vào mắt ghi rõ: Người hai nhân cách.



Do hoàn cảnh gia đình mà Vệ Thủ từ nhỏ trổ mã không tốt, nền tảng cơ thể không vững, cho nên nghiêm chỉnh mà nói, thể chất của cậu kém xa Tống Siêu, càng không nói đến người từ nhỏ được Bạch Hi Cảnh chăm nuôi là Tiểu Tịnh Trần. Thực ra cường độ huấn luyện của trại huấn luyện đã sớm vượt qua cực hạn thể năng mà cậu ta có thể chịu được. Thế nhưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cậu ta làm sao có thể chịu tụt lại phía sau, vì lẽ đó, mỗi lần không kiên trì được cậu sẽ gọi nhân cách thứ hai của mình ra. Nhân cách phụ của cậu là vua phá hoại đầy hung tàn bạo lực, nó có thể ép cho tiềm năng của cậu ta lộ ra bất kể đau đớn khổ sở thế nào. Nếu không một thiếu niên mười hai tuổi suy nhược làm sao có thể tay không xé xác một gã đàn ông trưởng thành cơ bắp rắn chắc do được huấn luyện trong một thời gian dài được?



Cũng vì thế, những sĩ quan huấn luyện chỉ căn cứ vào giới hạn thể năng của tân binh để điều chỉnh cường độ huấn luyện mới không thể phát hiện sự khác thường của cậu.



Vậy là, Vệ Thủ - người áp chế ý muốn phá hoại của nhân cách thứ hai, người nhìn bên ngoài như có thể chất nổi trội như Tống Siêu, thực tế hết lần này đến lần khác tiêu hao năng lực tiềm ẩn, điều này khiến tổn thương bên trong càng ngày càng nghiêm trọng, phải đến phút cuối mới bộc phát ra ngoài.



Sau đó, bi kịch của sĩ quan huấn luyện đến rồi!