Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 301 : Là lỗi của ai

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Lúc Vệ Thủ ho ra máu, Tiểu Tịnh Trần đứng cách chỗ cậu không xa. Khứu giác nhạy cảm đã khiến cô bé nhận ra có gì đó không đúng ngay từ đầu, chỉ là cô bé chưa kịp phản ứng thì Vệ Thủ đã ngã xuống. Cô bé chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta ngã xuống đất như con búp bê bị vứt bỏ. Cậu đau đớn co người lại, bàn tay nắm chặt lại đè lên ngực, cơ thể run rẩy vì ho không dứt, lưu lại vệt máu lấm tấm ở trên đất làm người khác thấy mà đau lòng.



Tiểu Tịnh Trần sững sờ nhìn Vệ Thủ, đầu óc trống rỗng, âm thanh bốn phía như tách xa khỏi cô bé, thế giới lúc này chỉ có hai màu như trong phim đen trắng. Các sĩ quan huấn luyện vây xung quanh, căng thẳng kiểm tra tình trạng của cậu ta. Ánh mắt Đội trưởng trừng to, quát lên gì đó. Ngân Mạc vội vàng đỡ Vệ Thủ dậy, Câm Điếc cõng cậu chạy nhanh về hướng bệnh viện. Nhóm tân binh đều kinh ngạc nhìn sự việc bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn này.



“Phựt!” Trong não cô bé dường như có một sợi giây đứt lìa.



“Tịnh Trần? Tịnh Trần!” Một giọng nói quen thuộc từ xa vọng lại, kéo Tiểu Tịnh Trần ra khỏi trạng thái mất hồn. Ánh mắt cô bé tập trung lại, gương mặt lo lắng của Tống Siêu hiện ra trước mắt. Tống Siêu hỏi cô bé: “Cậu sao thế? Không có việc gì chứ?”



Tiểu Tịnh Trần lắc đầu theo bản năng, hỏi: “Vệ Thủ thì sao?”



“Đưa vào viện rồi, yên tâm đi, không sao đâu, đừng lo.” Trình độ về mặt y học của Tống Siêu là không thể nghi ngờ. Thực ra cậu đã thấy vấn đề của Vệ Thủ từ sớm nhưng Vệ Thủ không cho cậu nói. Cậu cũng hết cách, lấy lý do muốn tốt cho đối phương mà cưỡng ép hay ngăn cản đối phương chưa chắc đã là đúng. Che giấu vấn đề của cậu ta để cậu ta tiêu hao tinh lực hết lần này đến lần khác, cuối cùng ho ra máu nhập viện cũng chưa chắc đã là hại cậu ta, việc này chỉ có thể tùy theo cách nghĩ của mỗi người mà thôi.



Tống Siêu mặc dù không kỳ lạ như Tiểu Tịnh Trần nhưng lúc ở đội đặc nhiệm đã quen với việc sống chết, cậu ngược lại không đặt sinh mạng vào vị trí quan trọng. Cậu ta đã thấy nhiều thứ quý hơn cả sinh mạng, cho nên, quan niệm đúng sai của cậu không giống lắm so với người bình thường. Đối với cậu, điều quý nhất là nguyện vọng của bản thân. Chỉ cần anh em thân thiết muốn làm thì ngay cả việc đối phương đi tự sát cậu cũng có thể cười mà chúc họ lên đường mạnh khỏe.



Đúng sai không quan trọng, tuân theo trái tim mới là đúng!



Tình hình của Vệ Thủ không hề nghiêm trọng, vỡ mao mạch phổi nhưng máu bầm không vào trong lá phổi, không ảnh hưởng đến hô hấp thông thường. Tuy nhiên vì “nội thương nghiêm trọng” nên cậu ta vẫn phải nghỉ ngơi điều dưỡng, cũng có nghĩa là, cậu ta đã mất suất trong đợt tuyển chọn Kỳ Lân năm nay.



Cái chết quá oan!



Lúc Tiểu Tịnh Trần gặp lại cậu ta, cậu ta đang nằm trên giường bệnh, gương mặt vốn tuấn tú do đau đớn mà trắng bệch, chăn gối đệm trắng càng lộ rõ vẻ đẹp yếu đuối. Đáng tiếc, con mắt thẩm mỹ của Tiểu Tịnh Trần không giống người thường. Cô bé không hề thấy Vệ Thủ lúc này đẹp chút nào hết. Cô bé không thích dáng vẻ không khỏe mạnh của cậu ta, cảm thấy... rất không thoải mái.



Vệ Thủ nằm yên trên giường bệnh, khi đối diện với Tiểu Tịnh Trần, cậu đều không thể ra vẻ lạnh lùng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên nói: “Xem ra mình không thể gia nhập Kỳ Lân cùng các cậu rồi.” Cậu thật không cam tâm, nếu sớm biết kết quả thế này, cậu cố gắng nhường đấy để làm gì?
“Chờ ai?” Ngân Mạc vô thức hỏi.



Cô bé ngẩng đầu, tay duỗi thẳng chỉ về một phía, nói: “Chờ anh ta.”



Triển Đế nhìn ngón tay gần như chỉ vào sống mũi mình, nhướng mày nhìn Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến chân, hỏi: “Chờ tôi? Có việc gì?”



“Hỏi anh vài câu.” Tiểu Tịnh Trần nhìn thẳng vào mắt anh ta, biểu cảm nghiêm túc, mặt bánh bao nghiêm lại.



“Cô nói đi.”



“Lượng vận động của Vệ Thủ là do ai định ra?”



“Tôi.”



“Vì sao?”



“Vì cậu ta xuất sắc, tôi hy vọng cậu ta càng xuất sắc hơn.”



Tiểu Tịnh Trần: “...” Cô bé không thể hiểu cái lý lẽ đại loại như “Vì anh xuất sắc nên tôi mới cần mạnh tay giày vò anh” như này nên trực tiếp bỏ qua.



“Vì sao Vệ Thủ lại bị thương vào viện?” Tiểu Tịnh Trần nhìn thẳng vào mắt Triển Đế hỏi tiếp.