Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 302 : Tiểu tịnh trần vs ba sĩ quan huấn luyện
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
“Vệ Thủ vì sao lại bị thương vào bệnh viện?” Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chằm Triển Đế không ngừng truy hỏi.
“Bác sĩ nói là do vận động quá sức khiến mao mạch phổi bị vỡ, yên tâm, không sao, nghỉ ngơi vài ngày thôi...” Lời này là Ngân Mạc tranh đáp. Anh ta mơ hồ cảm thấy Tiểu Tịnh Trần có gì đó là lạ nhưng không biết lạ ở đâu. Chỉ là trực giác nói với anh ta không cho Triển Đế trả lời câu hỏi của cô bé, nếu không nhất định sẽ có việc xảy ra.
Triển Đế giơ tay ngăn không cho Ngân Mạc nói tiếp. Anh ta nghiêm túc nhìn lại vào mắt Tiểu Tịnh Trần. Đôi mắt sâu tĩnh mịch không còn lộ vẻ ngổ ngáo bất cần đời mà là trầm tĩnh sâu sắc mang theo cảm giác trách nhiệm trước nay chưa từng có, nói tiếp: “Là do lượng vận động vượt quá khả năng chịu đựng của cậu ta.”
“Cho nên, Vệ Thủ bị thương nhập viện là do anh!” Có thể chuyển từ câu hỏi sang câu trần thuật mà lại khiến người ta không thể phản bác được, phải nói rằng em gái à, em lại tiến hóa rồi!
“Cũng không thể nói...” Ngân Mạc vẫn muốn giải thích nhưng lại bị Triển Đế quyết đoán ngắt lời bằng một chữ: “Đúng!”
Ngân Mạc há mồm, sững sờ nhìn Triển Đế. Triển Đế là một đội trưởng tốt, bất luận nhiệm vụ nguy hiểm nhường nào, anh ta cũng luôn hết sức đảm bảo sự an toàn của đồng đội mình. Nhiệm vụ kết thúc, chiến công là của đồng đội, sai sót là của Triển Đế. Nếu không may đồng đội hy sinh, dù có tham gia vào nhiệm vụ đó hay không, thì anh ta đều nhốt mình trong phòng không nói một lời, không ai biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng ai cũng có thể cảm nhận sự bi thương, đau đớn và… mê man của anh ta.
Cho nên huấn luyện Kỳ Lân luôn khắc nghiệt hơn theo các năm. Triển Đế đã nói: “Nếu như nhóm tân binh không thể kiên trì hoàn thành huấn luyện biến thái đến cùng thì đừng nên vào Kỳ Lân, nếu không có một ngày sẽ mất mạng ở một xó xỉnh không tên nào đó, ngay cả xương cốt cũng không thể tìm thấy.”
Trong quá trình huấn luyện, anh ta luôn lên kế hoạch luyện tập dựa trên khả năng chịu đựng lớn nhất của nhóm binh lính dự tuyển, nhưng không ngờ lại xuất hiện một người kỳ quái như Vệ Thủ. Khả năng tiềm ẩn mà cậu ta thể hiện ra lại không hề tương đồng với giới hạn thể năng, vì vậy mới xảy ra sự cố ngoài ý muốn này. Với tư cách là người lập kế hoạch huấn luyện, có thể tưởng tượng ra tâm trạng anh ta lúc này.
Triển Đế không hề do dự thừa nhận lỗi lầm của bản thân. Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn anh ta với đôi mắt đen láy. Ánh mắt một người thì bình tĩnh ung dung, một người thì thâm sâu như nước. Ngân Mạc hết nhìn người nọ đến người kia, bỗng thấy đau đầu: “À.. Bạch Tịnh Trần, chuyện lần này...”
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Ngân Mạc và Câm Điếc. Cô bé đột nhiên động thủ, đấm thẳng vào ngực Triển Đế một quyền. Triển Đế bất động, đón đòn của cô bé, không hề né tránh. Dù xuất phát từ tình cảm gì đi nữa, anh ta cũng cần một người đánh cho bản thân tỉnh lại, không phải sự áy náy khi Vệ Thủ vào viện mà là sự trừng phạt cho lỗi lầm của anh ta, thế nhưng, anh ta nào có ngờ...
Một đấm của cô em gái này lại mạnh, mạnh, mạnh đến thế chứ!
“Cô biết cái quái gì, về quân hàm, bọn họ là Trung tá, cô mới chỉ là Trung Úy binh nhì. Về thân phận, họ là sĩ quan huấn luyện còn cô là học viên. Giờ không phải là lúc luyện tập cũng không phải diễn tập, ai cho cô ra tay với họ? Hơn nữa lại còn ở trước tòa nhà văn phòng của quân đội, cô không cần mạng sống nữa đúng không?” Lần này Tiết Quang Hàn tức giận thật sự. Anh ta biết tính cách của Tiểu Tịnh Trần có chỗ thiếu hụt, nhưng không ngờ lại thích gì làm nấy đến trình độ này. Tùy hứng quá mức rồi!
Tiểu Tịnh Trần chỉ vào quần áo trên người, nghiêm túc đáp: “Tôi không mặc quân trang.”
“Cô cho rằng cởi quân trang thì không còn là quân nhân? Tôi cho cô biết, chỉ cần còn ở Kỳ Lân một ngày, chỉ cần còn ở trong quân đội, cô vẫn là một quân nhân. Quân nhân phải có tư thái của quân nhân. Không coi trọng kỷ luật quân đội, coi trời bằng vung, đó là lưu manh, là thổ phỉ.”
Vừa nghe thấy anh ta nói “lưu manh”, Tiểu Tịnh Trần vô thức nhìn Triển Đế, nói: “Anh ta hại Vệ Thủ nhập viện, tôi đánh anh ta thì có gì không đúng?”
“Tôi đã xem báo cáo, cường độ luyện tập của cô và Tống Siêu giống với Vệ Thủ. Vì sao cậu ta nhập viện, hai cô cậu lại không sao?”
Tiểu Tinh Trần sững người, đáp: “Vì thể chất của chúng tôi tốt hơn cậu ấy.”
“Thế thì đúng rồi, cậu ta vào viện vì thể chất của cậu ta không như cô, có quan hệ gì với sĩ quan huấn luyện?”
Tiểu Tịnh Trần sững sờ.
Thấy vẻ hồ đồ mờ mịt của cô bé, Ngân Mạc âm thầm giơ ngón tay cái với Tiết Quang Hàn. Không hổ danh là Đại đội trưởng, chỉ vài câu nói mà đã kiềm chế được ngôi sao chổi hung ác này. Triển Đế không khỏi nhíu mày. Cả đồ ngốc cũng có thể nghe được vấn đề về logic trong lời nói của Tiết Quang Hàn, thế mà Tiểu Tịnh Trần lại bị hỏi đến cứng họng. Rốt cục là não cô bé có vấn đề, hay là khả năng suy xét có vấn đề?
Triển Đế cảm thấy cả hai đều không có khả năng lắm. Dù cho là có vấn đề về cái nào trong hai cái trên, thì cô bé cũng không thể thông qua xét tuyển của bộ đội, càng không thể bị Đại đội trưởng tự mình câu dẫn vào Kỳ Lân. Có bí mật gì đó đang được che giấu phải không???