Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 303 : Lỗi của người cha, nuôi mà không dạy

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Tiểu Tịnh Trần bị hỏi đến bối rối. Tiết Quang Hàn bước xuống cầu thang, đứng trước mặt cô bé, nói: “Còn nhớ lúc tôi mời cô vào Kỳ Lân, tôi đã nói gì không?”



Tiểu Tịnh Trần sững người rồi gật đầu, suy nghĩ một lúc, nói: “Chú muốn nhắc đến câu nào?”



“Sau khi vào lực lượng của tôi, nhất định phải nghe lời, mọi hành động phải nghe theo chỉ huy, nghiêm chỉnh tuân thủ kỷ luật quân đội, nếu như vi phạm, nghiêm trị không tha.” Tiết Quang Hàn nhắc nhở.



Tiểu Tịnh Trần chớp mắt to, đáp: “Câu phía sau không phải thế, chú bảo: "Tuyệt đối không được để xảy ra trường hợp đánh vệ binh đang trong phiên trực, nếu không, tôi sẽ nghiêm trị không tha". Tôi không đánh cảnh vệ đang trực, hơn nữa, trước đó chú nói cũng không đúng. Vệ Thủ mặc dù thể chất không được tốt như tôi và Tống Siêu, nhưng lượng vận động khi huấn luyện của những người khác đều ít hơn tôi và Tống Siêu. Thế tại sao Vệ Thủ lại luyện tập giống bọn tôi được. Nói cho cùng vẫn là lỗi của người lập kế hoạch huấn luyện.”



Tiết Quang Hàn: “...” Đột nhiên anh ta cảm thấy bản thân - người vừa phô bày tư duy logic trước mặt cô nhóc này mới là tên ngốc!



Thực tế là do ngày thường vẻ ngơ ngác, ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần đã in vào lòng mọi người. Điều này mới khiến người ta cho rằng chỉ số IQ của cô bé và vẻ ngoài đi đôi với nhau. Tiết Quang Hàn biết Tiểu Tịnh Trần không lâu, do chú ý cô bé nên anh ta hiểu Tiểu Tịnh Trần hơn người khác nhiều. Nhưng, anh ta không thể nào hiểu rõ tính tình của cô bé như Bạch Hi Cảnh được, vì thế mới xảy ra chuyện gậy ông đập lưng ông như trên.



Đang nghiêm túc răn dạy, phê bình, truy cứu trách nhiệm nhưng chỉ với vài câu nói, cô bé đã làm cho bầu không khí trở nên lúng túng lạ lùng.



Tiết Quang Hàn mắng không được, cười cũng không xong, chỉ có thể trầm mặc nhìn trời. Con gái à, quá hố cha rồi!



Bởi Tiểu Tịnh Trần ra tay với sĩ quan huấn luyện trước mặt bao người, dù Tiết Quang Hàn muốn bao che cho cô bé cũng không được. Huống chi, anh ta cũng không muốn Tiểu Tịnh Trần tiếp tục cư xử theo hướng không sợ trời không sợ đất, coi trời bằng vung, chỉ có bản thân là nhất như này nữa. Quân đội có kỷ luật thép của quân đội, bất kể ai vi phạm, đều phải nhận hình phạt, không có nể mặt hay nể tình ở đây.



Thế là, Tiểu Tịnh Trần bị giam lại rồi!
Tiểu Tịnh Tràn sững sờ nhìn Tiết Quang Hàn, đầu óc chậm chạp của cô bé bắt đầu hoạt động.



Thấy cô bé như đã hiểu được chút nào đó, Tiết Quang Hàn nói tiếp: “Sự việc lần này, nếu như cháu thực sự cảm thấy sĩ quan huấn luyện làm hại Vệ Thủ bị thương nhập viện, cháu có thể bày tỏ ý kiến với sĩ quan huấn luyện, xin bọn họ đưa ra lời giải thích hợp lý. Nếu như bọn họ không muốn, cháu có thể tới tìm chú. Chú tự nhiên sẽ điều tra làm rõ, cho cháu một lời giải thích. Tịnh Trần, bất cứ lúc nào, nơi đâu, vì việc gì, chú hy vọng trước khi dùng bạo lực cháu nên suy nghĩ rõ ràng: nắm đấm của cháu dùng với kẻ địch hay bạn bè. Huấn luyện trong quân đội, đánh nhau là cơ sở, nhưng khi các chiến sĩ Kỳ Lân luyện tập đánh nhau lúc nào cũng có một quy định bất thành văn. Đó là đánh nhau chỉ dùng ba phần sức lực, còn lại bảy phần là tình đồng đội. Chú thừa nhận, cháu rất giỏi. Ba người, Triển Đế, Ngân Mạc, Câm Điếc hợp lực cũng không phải là đối thủ của cháu. Thế nhưng lúc cháu đánh họ, từ đầu đến cuối họ không hề trả đòn, là vì sao? “



Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, phản ứng của cô bé trước giờ chậm chạp, nhưng cô bé không ngốc. Khi đó đang ở trong nước, sĩ quan huấn luyện ra tay với cô bé rất ác liệt, không có lý nào, lúc đánh nhau trên bờ anh ta lại như bị thịt để cô bé đánh. Điều này không khoa học.



“Bởi vì nếu bọn họ trả đòn, thì giờ cháu đã thành một xác chết.”



Tiểu Tịnh Trần: “...” Cô bé kinh ngạc trợn mắt há mồm, vẻ mặt không thể tin được nhìn Tiết Quang Hàn.



“Về cận chiến, cháu bỏ xa bọn họ. Nhưng về giết người thì có mười cháu cũng không phải là đối thủ của bọ. Lưỡi đao của Kỳ Lân tuyệt đối không chĩa vào chiến hữu của mình, cho nên, dù có bị đánh cho thương tích đầy mình, bọn họ cũng không chịu đánh trả.”



“Chú không phải muốn khoe khoang cái gì, chú chỉ hy vọng cháu hiểu, nắm đấm không phải là cách duy nhất giải quyết vấn đề. Đối với kẻ địch cháu có thể dùng vũ lực để đàn áp. Nhưng đối với bạn bè, người thân, cháu phải thuyết phục họ bằng lý lẽ, nếu không thì có khác gì con thú hoang?”



“Chú hy vọng cháu có thể suy nghĩ thật kỹ.” Nếu nghĩ không ra, thì chỉ có thể để cô bé rời quân đội.



Đây là cơ hội cuối cùng mà Tiết Quang Hàn có thể cho cô bé.