Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 304 : Cha ơi, con về rồi!

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Việc Vệ Thủ rời đi làm bầu không khí của cả trại huấn luyện thấp đến mức cực hạn. Vệ Thủ chắc chắn là một trong những chiến sĩ xuất sắc nhất của trại tập huấn, huấn luyện cường độ cao hơn người khác cậu ta cũng vượt qua, kết quả lại trực tiếp vào bệnh viện, trở thành người bị đào thải đầu tiên. Những người nỗ lực phấn đấu như cậu ta lại bị đào thải, những người tham gia tuyển chọn lần đầu tiên nảy sinh dao động, kiểu dao động này ảnh hưởng sâu sắc đến hiệu quả của huấn luyện.



Nhìn báo cáo đánh giá tuyển chọn, ánh mắt Tiết Quang Hàn u ám, ngẩng đầu nhìn Triển Đế đứng nghiêm túc trước bàn làm việc. Triển Đế đón nhận ánh mắt của anh ta, nghiêm túc nói: “Bọn họ đều rất ưu tú, rất có tiềm lực.”



“... Nhưng không phù hợp với Kỳ Lân, đúng không?”



Triển Đế im lặng nhìn Tiết Quang Hàn, dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.



Tiết Quang Hàn đau đầu xoa thái dương, ném báo cáo lên trên bàn: “Cậu cứ xem rồi làm, nếu như đúng là không phù hợp, thì... bỏ đi vậy.”



Triển Đế hai chân đứng thẳng: “Rõ“.



“... Sau khi kết thúc huấn luyện tuyển chọn, nhớ đi nhận phạt, đừng tưởng rằng bây giờ không phạt các cậu là sẽ không có chuyện gì, Vệ Thủ còn nằm trong bệnh viện đấy.”



“Rõ” Triển Đế một chút cũng không bất ngờ, khi huấn luyện tuyển chọn, để duy trì hình tượng “hung ác” của các sĩ quan huấn luyện, cho dù xảy ra chuyện gì bọn họ đều không nhận được bất cứ truy xét trừng phạt nào, nhưng vừa kết thúc huấn luyện tuyển chọn, thì liền đợi tính sổ.



“Bạch Tịnh Trần... cô bé thế nào rồi?” Vừa ra đến cửa, Triển Đế nhịn không được hỏi một câu.



Tiết Quang Hàn ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, im lặng một lúc, mới lắc đầu: “Không biết, cô bé không yêu cầu gặp tôi, có lẽ là vẫn chưa nghĩ thông.”



Do dự một lúc, Triển Đế xoay người bước đi, chậm rãi trở về bên bàn làm việc, ngẩng mặt nói: “... Đại đội trưởng, thực ra chuyện này không thể hoàn toàn trách cô bé được. Lúc trước khi diễn tập tôi đã tiêu diệt Đoàn trưởng của cô bé trước mặt cô bé, sau đó ở trong rừng lại chạy lòng vòng đùa giỡn cô bé. Vào doanh trại huấn luyện tuyển chọn, cô bé lại bị tôi dùng các kiểu huấn luyện giày vò, hơn nữa Vệ Thủ vào bệnh viện... Thực ra tôi với cô bé oán hận chồng chất đã lâu, cô bé chỉ duy nhất một lần bạo phát mà thôi, nếu đã nhốt vào trong phòng tối nhỏ coi như được rồi. Cô bé quả thực rất lợi hại, nếu loại đi thì vô cùng đáng tiếc.”



“Cậu nghĩ rằng tôi không biết sao?” Tiết Quang Hàn trợn trừng mắt lên, cầm báo cáo trên bàn đập lên người anh ta, lại bị Triển Đế giống như con khỉ tránh khỏi: “... Cậu không hiểu, quyền thế của cha cô bé quá lớn, anh ta cũng là người tùy hứng, thích gì làm nấy. Nhưng anh ta ít nhất còn có cha mẹ anh em ràng buộc. Một khi tất cả mọi thứ của anh ta được cô bé thừa hưởng, thế thì tính tùy hứng của cô bé rất có thể khiến hơn một nửa Hoa Hạ đều không chống đỡ nổi.”



Triển Đế kinh ngạc há hốc mồm: “Không... không phải chứ, nhìn cô bé không giống người hung ác như thế.”



Tiết Quang Hàn lắc đầu không nói, vẻ mặt rất nghiêm trọng, e rằng... sự việc sẽ thật sự phát triển theo hướng mà anh ta lo lắng nhất!



Tiểu Tịnh Trần trong phòng tối nhỏ tĩnh tọa ba ngày. Trong ba ngày này cô bé không làm gì, ngoài việc ăn cơm, ngủ, đi vệ sinh ra, thời gian còn lại đều chỉ là ngồi khoanh chân trên đất, giống như tăng nhân ngồi thiền vậy, im lặng suy nghĩ cảm ngộ.



Sau ba ngày, cô bé mở cửa phòng tối nhỏ, nói với lính canh phòng: “Tôi muốn gặp chú.”
Từ khi vòng trọng lực của Tiểu Tịnh Trần bị rơi mất, tín hiệu GPS bên trong liền không di chuyển nữa, anh lo lắng như cháy gan cháy phổi. Ngay khi anh liều lĩnh muốn lao tới khu quân đội của thủ đô thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tiết Quang Hàn. Anh hốt hoảng giống như cho rằng mình nằm mơ, xuất hiện ảo giác.



Sau đó, mãi đến giờ phút này, cho tới bây giờ, khi gắt gao ôm lấy con gái, cuối cùng anh cũng cảm giác được rõ ràng, trái tim mình đang bình ổn có lực đập, một cái, một cái lại một cái, thì ra... mình vẫn còn sống!



Bạch Hi Cảnh cảm thấy trong cổ họng nghẹn ngào luống cuống, ánh mắt nóng lên có chút đau đớn, nhưng anh cười rất vui, vô cùng vô cùng vui vẻ.



Bạch Hi Cảnh dù sao cũng là người đàn ông trưởng thành, sẽ có khả năng tự kiềm chế. Ôm một lúc, thấy mình dần dần bình tĩnh trở lại, anh liền chậm rãi thả Tiểu Tịnh Trần xuống. Tiểu Tịnh Trần lại gắt gao ôm cha nhất định không buông, Bạch Hi Cảnh muốn để cô bé đứng thẳng, cô bé lại “Ứ ừ” làm nũng.



Bạch Hi Cảnh trợn tròn mắt. Mẹ kiếp, con gái yêu quý biến thành cô gái bình thường rồi sao? Cảm thấy không quen!



Cảm thấy có thứ gì đó nhô lên ở đùi mình, Tiểu Tịnh Trần cúi đầu, liền nhìn thấy ánh mắt sói(?!) thâm thúy của Màn Thầu. Tiểu Tịnh Trần hơi sửng sốt, lập tức phấn khởi kéo Bạch Hi Cảnh nói: “Ba, ba ơi, đây là Màn Thầu, Màn Thầu thật sự!”



Bạch Hi Cảnh: “...” Không nói gì nhìn Màn Thầu, xác định giống loài của Màn Thầu thật xong, mặt anh liền tái đi. Quả nhiên, con gái vẫn là một đóa hoa khác người!



Ai mẹ nó lại dám dẫn theo một con sói xám lớn đến sân bay công cộng như thế này, mà còn không dùng dây xích dắt hả, lật bàn!



Trai xinh gái đẹp cộng thêm một con chó lớn trung thành sớm đã thu hút sự chú ý của người qua lại. Không bao lâu sau, một khi phát hiện ra giống loài thật của Màn Thầu, chắc chắn sẽ khiến cho mọi người khủng hoảng. Bạch Hi Cảnh vô lực sờ trán, con gái trở về còn chưa tới hai phút, anh đã bắt đầu đau đầu nên giúp cô bé giải quyết tốt hậu quả như thế nào. Tuy rằng phiền toái, tuy rằng đau đầu, nhưng trên mặt anh lại không tự chủ được treo lên nụ cười, trái tim được lấp đầy, có phiền phức hơn nữa cũng vẫn hạnh phúc.



Bạch Hi Cảnh xách hành lý được Màn Thầu cắn lôi tới, tay kia dắt Tiểu Tịnh Trần: “Đi thôi, theo ba về nhà.”



“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần theo thói quen ôm cánh tay của Bạch Hi Cảnh, cười hớn hở: “Ba à, ba có nhớ con không? Con rất nhớ, rất nhớ ba. Màn Thầu là con tìm được ở chỗ chú, nó rất lợi hại, ra ngoài đều mang theo cả một bầy đàn em. Còn có Vệ Thủ, bị sĩ quan huấn luyện xấu hại phải vào viện. Con về cậu ấy cũng không tới tiễn, thật uổng công con ngày ngày tới thăm cậu ta. Còn có Tống Siêu, cậu ta cũng không tới tiễn con... balabalabala...”



Giọng nói ngọt ngào mềm mại ríu rít giống như một chú chim sẻ nhỏ. Chú chim sẻ nhỏ thích hơi thở của rừng lớn, cũng hướng về thủ đô náo nhiệt, nhưng, cho dù là rừng rậm hay là thủ đô, điều không thể thiếu nhất, chính là... Tự do!!



Chim sẻ hoang dã bị nhốt ở trong lồng không cần tới hai tiếng, sẽ chết!



Tiểu Tịnh Trần cuối cùng trốn ra khỏi “lồng giam” trở lại bên cạnh cha, cuộc sống quân đội chỉ mười tháng. Trong mười tháng đó, ngoài việc rời xa cha ra, dường như cũng không lưu lại bất cứ vết tích nào trong cuộc đời của cô bé.



Tiểu Tịnh Trần rời khỏi quân đội, trở thành cô gái mười chín tuổi tự do tự tại. Cha Ngốc bên cạnh con gái vô cùng hạnh phúc, lại bắt đầu những kế hoạch đau đầu mà ngọt ngào của cuộc sống.