Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 305 : Cha ngốc và con gái ngốc, ai bắt nạt ai?
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Bước ra khỏi sân bay, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đại Sơn và Tiểu Sơn đã đứng đợi từ lâu, Tiểu Tịnh Trần theo thói quen ôm lấy cánh tay của Bạch Hi Cảnh, nhìn cặp anh em sinh đôi rồi hé miệng mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu: “Chào chú Đại Sơn, chú Tiểu Sơn!”
Tiểu Sơn mặt không chút biểu cảm, gật gật đầu. Ngoại trừ ánh mắt dịu dàng ra thì cả người anh ta đứng ở đó, khuôn mặt tê liệt lạnh như băng tuyệt đối có thể dọa cho trẻ con òa khóc. Đại Sơn thì hoàn toàn trái ngược, anh ta nghiêng người dựa vào xe, giơ tay lên vẫy vẫy, nụ cười trên mặt rạng rỡ như con mèo Garfield làm chuyện xấu: “Ồ, đại tiểu thư, lâu quá không gặp, trông cháu trẻ trung hơn nhiều đó!!”
Tiểu Tịnh Trần theo bản năng sờ mặt mình, hoài nghi: “Từ "trẻ trung" là dùng như thế sao?”
Đại Sơn: “...” Thôi được rồi, với bề ngoài trắng trẻo mịn màng như búp bê của Tiểu Tịnh Trần thì "trẻ trung" thật sự là không hợp chút nào, nên dùng từ "trẻ con" mới đúng.
“Đây là cái gì?” Tiểu Sơn đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh nhạt trong nháy mắt kéo Đại Sơn từ bộ dạng muốn khóc trở về.
Nhìn theo tầm mắt của Tiểu Sơn, Đại Sơn lúc này mới nhìn thấy một con “Husky” tạp chủng đi theo bên cạnh Tiểu Tịnh Trần như chiếc đuôi nhỏ. Anh ta không khỏi khom lưng xuống, hiếu kỳ đánh giá con “Husky” này. Lại nói con chó Husky tên gọi Màn Thầu ở nhà vô cùng thông minh, lanh lợi, nhanh nhẹn, hoạt bát, biết làm nũng, hiểu tính người, không biết con này cũng có thể đáng yêu như thế hay không.
Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Sơn, Tiểu Tịnh Trần lập tức ngồi xổm người xuống, ôm lấy cổ của Màn Thầu thật cọ tới cọ lui, hạnh phúc cong hết cả mặt mày: “Đây là Màn Thầu thật sự, cháu đã tìm thấy nó ở chỗ chú. Nó rất lợi hại nha, còn có rất nhiều đàn em nữa.”
Đại Sơn: “...” Màn Thầu thật sự cái gì chứ, rốt cuộc cháu đặt Màn Thầu nhà chúng ta ở nơi nào hả, đừng có mà bội tình bạc nghĩa như vậy!
Bạch Hi Cảnh cúi đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần cười vui vẻ đến mức mặt mày đều cong lên thành hình trăng khuyết, lại nhìn Đại Sơn bởi vì con trai mình bị vứt bỏ mà xoắn xuýt các kiểu, không cam lòng. Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, vươn tay ra đặt lên đầu Tiểu Tịnh Trần xoa xoa: “Đi thôi.”
“Phụt...” Bạch Hi Cảnh không nhịn được phì cười.
“Ba...” Giọng nói của Tiểu Tịnh Trần không khỏi to lên một chút, nhìn chằm chằm vào Bạch Hi Cảnh, đột nhiên cái miệng nhỏ nhếch lên, cướp lấy khăn bông trên tay Bạch Hi Cảnh rồi chùm lên đầu Cha Ngốc. Sau đó nhảy lên treo trên cổ anh, ôm lấy cái đầu của anh mà ra sức giày vò...
Chiếc khăn bông vốn là khô, nhưng bởi vì giúp Tiểu Tịnh Trần lau nước còn đọng trên tóc nên có cảm giác hơi ẩm ướt. Chất tóc của Bạch Hi Cảnh cũng không kém hơn Tiểu Tịnh Trần, nhưng tóc của đàn ông bình thường đều thô và cứng hơn so với tóc của phụ nữ, cho nên, khi Tiểu Tịnh Trần mở khăn bông ra, tóc của Bạch Hi Cảnh còn loạn, còn rối bời hơn mái tóc ngắn của cô bé nhiều. Nếu Tiểu Tịnh Trần là một con chó nhỏ lông xoăn ngốc nghếch đáng yêu thì Bạch Hi Cảnh lại là một con sói cô độc, uy phong. Đáng tiếc, hiện tại, đồng chí sói đã bị con chó nhỏ bắt nạt rồi, trở thành một con Husky vô hại.
Tiểu Tịnh Trần ôm lấy chiếc khăn bông, chớp cặp mắt to, vô tội nhìn Cha Ngốc, cái miệng nhỏ nhếch lên, không nhịn được há miệng cười khanh khách. Bạch Hi Cảnh bất đắc dĩ đỡ trán, tùy ý thuận theo mái tóc ngắn kiêu ngạo khó thuần của mình, nhìn khuôn mặt cười rực rõ, sáng lạn của Tiểu Tịnh Trần, trong lòng tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc, tràn đầy đến mức có chút căng trướng đau đớn.
Hai người đùa giỡn một trận, Bạch Hi Cảnh giúp Tiểu Tịnh Trần sấy khô tóc, rồi tự mình đi tắm. Tiểu Tịnh Trần liền lật người leo lên giường. Chất lượng giấc ngủ của cô bé trước giờ đều rất tốt, sau khi đặt đầu lên gối, chỉ vài phút sau đã ngủ. Cho nên, khi Bạch Hi Cảnh lau mái tóc ướt nhẹp đi ra khỏi phòng tắm, điều mà anh nhìn thấy chính là dáng vẻ ngủ yên tĩnh không hề phòng bị của con gái cưng nhà mình. Sau đó, khi Tiểu Tịnh Trần lật người... liền sụp đổ rồi!!
Yên tĩnh gì đó, quả nhiên chỉ là mây bay.
Nhìn Tiểu Tịnh Trần lật người mấy cái đã hoàn thành một vòng tuần hoàn vứt cái chăn từ đầu giường đến cuối giường, lại đạp từ cuối giường đến cạnh giường, cuối cùng lại từ cạnh giường lôi chiếc chăn trở về đầu giường. Bạch Hi Cảnh không khỏi bật cười lắc đầu. Vứt khăn bông trong tay sang một bên, anh giằng chiếc chăn trong lòng Tiểu Tịnh Trần, mở ra rồi giúp cô bé đắp lên người, rất tỉ mỉ mà dém góc chăn cẩn thận. Bạch Hi Cảnh ngồi bên mép giường, yên tĩnh nhìn Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt dịu dàng, không biết là đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi khom lưng, đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon nhẹ nhàng lên trán của Tiểu Tịnh Trần, sau đó đứng dậy rời đi, ôm lấy một chiếc chăn đơn đi tới sofa ngủ. Mười tháng trời, anh đã học được cách ngủ một mình rồi!