Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 306 : Con gái, con có dám đáng tin một chút không!
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Năm rưỡi sáng, Tiểu Tịnh Trần bỗng nhiên bật ngồi dậy sau một đêm ngon giấc. Hai mắt vẫn nhắm tịt, mũi thậm chí vẫn còn phát ra tiếng thở khì khì như đang ngủ rất say. Một, hai, ba... Ba giây sau, Tiểu Tịnh Trần đang ngủ rất say chầm chậm mở mắt. Trong đôi mắt mông lung vừa mới ngủ dậy, cái gì cùng mờ mờ ảo ảo. Cô bé dụi dụi mắt, cái miệng nhỏ chu lên lầm bầm vài tiếng không rõ. Tiểu Tịnh Trần lúc này mới lấy lại ý thức, quay người tìm quần áo, nhưng đập vào mắt cô bé, lại là một tấm rèm màu vàng sẫm hoa lệ.
Chiếc giường trong phòng Tổng Thống khách sạn Carloria không những lớn mà còn vô cùng mềm mại, lại được trang trí hoa mỹ như long sàng hoàng cung thời trung cổ. Ban mai tĩnh lặng, mành che được xâu từ pha lê và đá quý từ trên đỉnh giường rủ xuống, làm nổi bật lên vẻ tươi sáng của ánh bình minh.
Tiểu Tịnh Trần một lúc mới nhớ ra, mình đã không còn ở trong quân đội nữa rồi, không cần phải ngày nào cũng dậy từ sáng sớm tinh mơ để tập luyện, cũng không cần xếp hàng dài trước cửa nhà ăn để rồi ăn vội vàng như hổ đói nữa. Bây giờ cô bé có thừa thời gian để ngủ nướng, để ăn đến no căng bụng.
Rõ ràng ngày trước ở nhà, năm giờ sáng cô bé đã phải dậy để tập luyện. Thói quen này đã được hình thành từ khi còn nhỏ, vậy mà bây giờ vẫn cứ cảm thấy thời gian rèn luyện trong quân đội sao mà vất vả, cực khổ đến thế. Chỉ cần nghĩ đến quãng thời gian ấy, cô bé liền không vui.
Tiểu Tịnh Trần lùi người về sau, ngã xuống giường, duỗi thẳng người nằm cứng đơ như xác chết.
Cô bé lặng lẽ ngắm nhìn những hoa văn lặp đi lặp lại trên đầu giường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không muốn nghĩ đến chuyện gì, cứ thừ người ra như vậy.
Chợt, Tiểu Tịnh Trần cảm giác có gì đó không đúng cho lắm, cô bé lật người sang bên cạnh, trống không!
Bàng hoàng mở to mắt, cha không có ở trên giường mà cô bé lại không hề hay biết???
Tiểu Tịnh Trần bất chợt bật ngồi dậy, xuống giường. Ra khỏi phòng ngủ, cô bé liền thấy Bạch Hi Cảnh đang co người nằm trên sofa.
Bạch Hi Cảnh rất cao, nhìn có vẻ hơi gầy, nhưng thực ra bên trong lớp quần áo kia là một thân hình săn chắc, đường nét cơ bắp hiện lên vô cùng rõ ràng, không những đầy đặn, mà còn rắn rỏi. Người trước mắt giống như một con báo đốm mà chiếc sofa kia thực sự quá nhỏ bé so với anh. Anh đành phải chật vật co chân lại. Cổ áo ngủ mở hơi rộng, lộ ra xương quai xanh quyến rũ cùng cần cổ dài trơn nhẵn. Anh đang say giấc nồng, mí mắt mỏng che phủ lên đôi đồng từ sâu thẳm. Anh giống như một đứa trẻ, mềm mại mà sạch sẽ, đem lại cho người khác cảm giác bình yên trong lòng.
Tiểu Tịnh Trần chậm rãi bước đến bên sofa, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ của Bạch Hi Cảnh lúc ngủ.
Nếu trên thế giới này tồn tại một người có thể phá tan giấc ngủ của Bạch Hi Cảnh, thì người đó chắc chắn phải là Tiểu Tịnh Trần. Mười ba năm ôm Tiểu Tịnh Trần ngủ, anh đã quá quen thuộc với giọng nói, mùi hương của cô bé. Bởi thế, lúc cô bé sát lại gần chẳng những không làm Bạch Hi Cảnh thức giấc mà ngược lại khi mùi hương vốn đã thân thuộc như máu thịt tràn vào cánh mũi, anh lại càng đắm chìm trong mộng đẹp, khóe miệng thậm chí còn bất giác mà cong lên.
Bạch Hi Cảnh bất lực đỡ trán. Nhìn dáng vẻ đau khổ bất lực của cha, Tiểu Tịnh Trần chu môi nghĩ ngợi một lúc, rồi nhỏ giọng: “Con biết rồi ạ.”
“Ngoan lắm!” Bạch Hi Cảnh híp mắt cong miệng bật cười, tay xoa đầu Tiểu Tịnh Trần. Nhìn con gái ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ đang lim dim mắt, trái tim Bạch Hi Cảnh trong phút chốc như hóa thành một vũng nước, con gái yêu quý gì đó, quả nhiên là đáng yêu nhất!
Bữa sáng đã chuẩn bị xong từ lâu, Bạch Hi Cảnh dẫn Tiểu Tịnh Trần cùng ngồi xuống. Tiểu Tịnh Trần một khi đã ăn là không có thời gian để nói chuyện. Bạch Hi Cảnh thì không phải là người hay nói, nên bữa ăn có phần yên tĩnh. Thế nhưng bầu không khí ấm áp giữa hai cha con lại khiến không ít người xung quanh nhìn vào mà đố kỵ.
Ăn được một nửa, Đại Sơn đột nhiên không biết từ đâu lướt vào, bước đến bên cạnh Bạch Hi Cảnh nói nhỏ vào tai anh câu gì đó. Bạch Hi Cảnh lông mày hơi nhăn lại, cả khuôn mặt toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn: “Làm sao họ biết được tôi ở đây?”
Đại Sơn nhún vai: “Có trời mới biết, có lẽ lúc chúng ta hạ cánh xuống sân bay thủ đô thì đã được người ta để mắt đến rồi.”
“Hừ!” Bạch Hi Cảnh hừ lạnh một tiếng, tao nhã lau miệng rồi mới buông ra một câu: “Không rảnh!”
Đại Sơn cười híp mắt: “Đã hiểu”
Tiếc là Đại Sơn chưa kịp bước chân ra khỏi phòng ăn, thì cửa phòng đã bị mở tung, giám đốc đại sảnh mỉm cười nói: “Ngài Bạch, mời!”
Đừng hiểu lầm, người ông ta mời tuyệt đối không phải Bạch Hi Cảnh hay Bạch Thiền Sơn. Cùng với hành động của giám đốc đại sảnh, một nhóm người từ ngoài cửa bước vào. Dẫn đầu là một người đàn ông tóc hoa râm, ước chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi. Ông ta mặc một bộ Hán phục màu đỏ, màu sắc rực rỡ khiến cả người ông ta nhìn vào rất có tinh thần.
Ông lão cười ha hả nhìn Bạch Hi Cảnh, gương mặt hồng nhuận phấn khởi: “Cháu trai, đã lâu không gặp! Đến Thượng Kinh mà không báo với bác một tiếng là sao, để thân làm gia chủ như ta đây liệu đường tiếp đãi chứ... Đây chắc hẳn là con gái của cháu ta rồi, được, được, rất xinh đẹp, bao nhiêu tuổi rồi?”
Ông ta thốt ra tiếng “cháu trai”, Bạch Hi Cảnh không có phản ứng gì, mặt giống như một bức tượng điêu khắc không cảm xúc. Hình tượng từ trước đến nay của Bạch Hi Cảnh ở bên ngoài là mặt than lạnh lùng, không cười không nói nên người ta không lấy gì làm lạ. Thế nhưng khi ông lão kia chuyển tầm chú ý sang Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt Bạch Hi Cảnh càng lạnh lùng hơn. Động vào Bạch Hi Cảnh, anh sẽ tùy tâm trạng lúc đó mà quyết định đáp trả lại hay cho qua. Nhưng, dám có ý định với con gái anh, thì chỉ có một con đường, đó là chết!