Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 307 : Chủ nhân ngây thơ + thú cưng ngốc nghếch = cưỡng chế cả thế giới!!!

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Tiểu Tịnh Trần gặm bánh bao thỏ trắng được nặn một cách tinh tế tỉ mỉ, quai hàm phồng lên, ánh mắt tò mò lại mờ mịt nhìn ông lão nọ. Cô bé giờ phút này, nhìn giống một búp bê ngốc nghếch không rành thế sự. Ánh mắt ông lão sáng lên, còn muốn gây thiện cảm thì không ngờ rằng Bạch Hi Cảnh đột nhiên đứng lên, tiện tay vứt giấy ăn lên trên bàn: “Có việc gì thì lên lầu nói. Tiểu Sơn, cậu ở đây cùng Tiểu Tịnh Trần, đừng để con bé đói, cũng đừng để nó no quá.”



“Vâng.” Tiểu Sơn đáp lại một tiếng, liền dứt khoát ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. Đối với những vị khách không mời mà đến kia, anh ta ngay cả cái nhìn cũng keo kiệt.



Bạch Hi Cảnh quay đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần, còn chưa mở miệng, lại thấy một tay con gái cầm bánh bao, tay còn lại vẫy giống mèo thần tài, quai hàm phồng lên, phát âm rõ ràng: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ ăn thật no.”



Bạch Hi Cảnh cười không nói gì, ngón tay thon dài lau hạt vừng còn dính lại trên khóe miệng cô bé: “Sau khi ăn xong, nếu như thấy nhàm chán thì có thể bảo Tiểu Sơn dẫn con ra ngoài đi dạo, một mình đừng đi lung tung, nếu có việc gì thì gọi điện cho ba.”



“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu thật mạnh.



Hai cha con coi như bên cạnh không có người mà biểu hiện ra bầu không khí ăn ý ấm áp, hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt của những vị khách không mời mà đến kia.



Bạch Hi Cảnh mặt không chút thay đổi rời khỏi phòng ăn, sải bước đi, cứ như vậy mình đi đường mình.



Đại Sơn theo anh đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa. Anh cười híp mắt nhìn giám đốc đại sảnh, lại nhét một phong bì vào trong túi áo của ông ta, còn không quên ấn xuống vỗ một cái: “Ông có thể ngồi vào vị trí này cũng không phải kẻ ngốc. Tôi tin là ông rất rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Trước khi làm việc gì đều phải suy nghĩ kỹ mới làm, suy tính rõ ràng cái đạt được sẽ tỉ lệ thuận với cái giá phải trả, hiểu chứ?”



Mồ hôi lạnh “soạt” một cái từ trên trán giám đốc xuống, ông ta nhất thời cảm thấy phong bì trong túi áo kia giống như cái bàn là nóng bỏng khó chịu. Ông ta giật giật khóe miệng, yếu ớt nói: “Ngài... ngài Bạch, tôi chỉ là giám đốc đại sảnh, có rất nhiều việc không phải là tôi có thể...”




Cô gái bị dọa sợ, dừng tay lại, rồi lại không cam tâm rút lui như vậy. Thấy cô gái rất thích chó, Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, hơi khom lưng vỗ đầu Màn Thầu. Màn Thầu không thoải mái nức nở một tiếng. Cô gái nhân cơ hội thò tay tới sờ đầu Màn Thầu. Màn Thầu bị Tiểu Tịnh Trần trấn áp, tỏ vẻ nó tạm thời không có tâm tình không có thời gian so tính với một cô gái lạ.



Vẻ ngoài của Màn Thầu chắc chắn rất có sức thu hút người khác, hơn nữa nó lại cường tráng to lớn hơn những con Husky bình thường khác. Sau hành động vuốt ve của cô gái, càng có nhiều người đi đường dừng lại đứng xung quanh xem, những người yêu thích động vật cũng tiến lên cẩn thận sờ hai cái. Màn Thầu oán hận nhìn Tiểu Tịnh Trần đến nỗi chỉ thấy hàm răng không thấy mắt, ánh mắt di chuyển, đối diện với những người xem lại biến thành các kiểu lạnh nhạt quý phái.



Vì sức thu hút của Màn Thầu kiêu ngạo, đoàn người dần dần trở nên đông nghịt, từng lượt người, nếu không phải Tiểu Tịnh Trần đứng rất vững, thì phỏng chừng đã sớm bị chen lấn đến mức ngã trái ngã phải. Thấy mọi người đều thích Màn Thầu, Tiểu Tịnh Trần tỏ ra rất vui, má lúm đồng tiền vui tươi hớn hở dưới ánh mặt trời lấp lánh, nhưng mà nụ cười thuần khiết xán lạn này lại đột nhiên ̣dừng lại, bàn tay nhỏ theo bản năng vung về phía sau, bắt được một cổ tay to lớn.



Tiểu Tịnh Trần xoay người, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của chủ nhân cổ tay kia, nghiêm túc nói: “Tại sao anh lại lấy đồ của tôi?”



Trong bàn tay kia rõ ràng cầm một chiếc di động iphone 11 thời thượng, hiện trường một trận tĩnh mịch lạ thường, tất cả mọi người đều không ai bảo ai mà cùng nhìn chằm chằm tên trộm. Mọi người đều vì yêu thích chú chó mới tụ tập lại, không ngờ rằng lại tạo cơ hội cho tên trộm. Thế là, ánh mắt của mọi người đều rất không thân thiện, giống như ngay sau đó liền muốn tóm lấy tên trộm hung hăng đánh cho một trận.



Ánh mắt gian tà của tên trộm đảo tròn một lượt liền biết mình đã chọc giận nhiều người, bàn tay bị Tiểu Tịnh Trần tóm được đột nhiên buông lỏng, di động trực tiếp từ lòng bàn tay rơi xuống. Tiểu Tịnh Trần sửng sốt, theo bản năng buông tay. Nhưng bàn tay còn lại của tên trộm lại đã nửa đường thò tới bắt được chiếc di động rơi xuống, tay bị tóm cũng thừa dịp trong nháy mắt Tiểu Tịnh Trần buông lỏng dùng lực vung một cái, xoay người bỏ chạy.



Tiểu Tịnh Trần hơi sửng sốt, không chút do dự đuổi theo. Không có điện thoại, cô bé phải tìm cha tới đón cô bé về nhà như thế nào đây!



Tiểu Tịnh Trần vừa chạy, Màn Thầu lập tức chạy theo. Thế là, trong quá trình chủ nhân ngây thơ và thú cưng ngốc nghếch đuổi theo kẻ cắp, thì con đường nhân sinh ngày càng lệch lạc.